Trên đường về nhà, bác
Ba Phi cứ suy nghĩ nát óc để tìm cách trừng trị bầy nai phá đám mạ, vẫn
chưa ra kế. Chiều hôm ấy bác cứ nằm gác tay qua trán trăn trở hoài và
lặng thinh không chịu nói năng gì tới thằng Đậu. Thằng Đậu rất băn
khoăn, nó đinh ninh là hồi hôm mình gác ách nhằm cặp heo cho ông nội đi
cày, nên bị ông nội giận dai vậy.
- Con lỡ vô ý, ông nội đừng giận nữa - Thằng Đậu thủ thỉ với ông - Ông
nghĩ coi, ban đêm mập mờ, heo với trâu con nào cũng bằng nhau, dễ lầm
lắm.
Thằng Đậu hiểu lầm về ông nội. Thấy thằng cháu băn khoăn, bác Ba ngồi dậy xoa đầu nó, cười xòa:
- Đầu óc ông đang tập trung nghĩ cách trị cho bầy nai không dám bén mảng đến ăn đám mạ của mình nữa.
- Chỉ có vậy thôi sao ? Thằng Đậu bật cười. Té ra từ sáng tới giờ ông
nội nó nằm dàu dàu là chuyện ấy. Nó ngước mặt cười và trêu ông nội:
- Tưởng gì, chớ có vậy ! Muốn nai không ăn mạ được nữa thì cứ bắt mỗi con cắt bỏ một cái lưỡi, là êm ru.
Bác Ba bật cười ha hả:
- Phải chi bắt chúng được thì xẻ thịt bán lấy tiền, dại gì phải cắt lưỡi rồi thả đi ?
Nhưng tiếng cười của bác Ba bỗng im bặt. Thằng nhỏ nói giỡn vậy mà có lý. Vịn từ cái ý của nó bác Ba đã nghĩ ra một kế hay...
Sau bữa cơm, không nói không rằng, bác Ba mài cây mác vót thật bén,
chặt trúc từng đoạn rồi chẻ cật trúc ra, tước xéo cho mảnh trúc bén tựa
lưỡi lam. Vừa làm bác Ba vừa lẩm bẩm một mình: "Cho tụi mầy sống trên
đời mà không cất tiếng kêu được gì". Thấy ông nội cứ làm thinh hoài,
thằng Đậu cầm một mảnh trúc đưa lên:
- Đố ông nội dám cắn mảnh trúc này vào miệng, kéo mạnh ra một cái.
Bác Ba nghe ghê răng, rụt cổ, rùng mình, vội buông cây mác, đưa tay bụm hai hàm lợi:
- Cái thằng, nói nghe ê răng thấy mồ.
Làm xong, ông cháu bác Ba dùng chiếc bao bố quấn mảnh trúc, vác ra đồng.
Đến đám mạ, bác Ba bảo:
- Mầy ngồi đây để ông "khoáng bùa" trị ba con nai nầy.
Bác Ba ôm bó trúc lội vô đám mạ cắm rải rác đều khắp. Bác cắm thật chắc
xuống đất, chỉ để đầu bén của mảnh trúc lấp ló ngang tầm đọt mạ. Làm
xong xuôi đâu đó, hai ông cháu dắt nhau về nhà.
Đêm ấy thằng Đậu thức đến hết canh ba mà vẫn trăn trở hoài. Nó luôn
nghĩ về một công việc huyền bí của ông nội làm hồi chiều. Ông làm cái
việc xem như trò chơi lại gọi là "khoáng bùa"? Khoáng bùa gì không thấy
dùng giấy quyến vẽ mực tàu vào ? Khoáng bùa sao không thấy ông nội thổi
phì phèo, đọc thần chú lảm nhảm như các ông thầy pháp chữa bệnh ăn heo
của nhà người đau ? Ông nội cầm từng mảnh trúc lội đi cắm êm ru, vậy mà
cũng gọi là khoáng bùa ? Nó đã từng thấy người ta bảo khoáng bùa trị ma
quỷ, ai đời ông nội lại đi khoáng bùa trị nai ăn mạ!... Và rồi những ý
nghĩ lang bang của thằng Đậu chìm dần vào giấc ngủ...
- Dậy! Dậy, Đậu ơi!
Hồi đầu hôm thao thức mãi nên thằng Đậu đánh một giấc tới mặt trời mọc
xỏ lỗ tai. Dở mùng phóng xuống đất, đứng dụi mắt, thằng Đậu thấy ông
nội sắp sẵn hai cái thúng. Thằng Đậu nhỏ, cầm cái thúng táo, bác Ba cầm
cái thúng giạ, hai ông cháu hướng thẳng ra đám mạ.
Nắng buổi sáng chiếu vàng trong trẻo theo sau lưng. Thằng Đậu thấy cánh
đồng ruộng ven rừng U Minh đẹp mắt làm sao ! Kìa, những cây tràm tàn dù
đội nắng đứng nghiêng nghiêng. Kìa, rừng tràm bạt ngàn xống ngọn lên
hứng nắng, trông cây nào cũng nhuốm màu vàng ruộm tựa một rừng san hô.
Ngọn cỏ bắp thâm thấp, nhọn nhọn và trơn mát lướt lui dưới bước chân
thằng Đậu. Mấy cây điên điển đồng giăng đầy màng nhện đọng trắng hơi
sương lấp lánh.
Ông cháu bác Ba đã đi đến đám mạ. Bác còn ngồi khề khà trên bờ cơm nếp,
hết vấn thuốc hút, lại se khăn bịt khấc quanh đầu. Thằng Đậu đang nôn
nóng trong bụng mà ông nội cứ rề rà hoài, nó thấy phát nổi bực.
Hút thuốc xong, bác Ba Phi từ từ bước xuống đám mạ. Sau một hồi xem xét
kỹ lưỡng. Bác Ba gật đầu như thỏa mãn một điều gì, bác bảo thằng Đậu
bưng thúng đi theo từng hàng mảnh trúc bác cắm hôm qua.
- Nhìn kỹ nghe con! Kẻo đá xước vào mảnh trúc bị nó rọc bàn chân chẻ làm hai đa.
Bác Ba men lại chỗ mảnh trúc cặm, lượm lên một vật gì, rồi ngoắc thằng Đậu lại:
- Nhẹ chân! Đến đây!
- Cái gì vậy ? Ơ, một miếng thịt nai còn tươi rói.
Thằng Đậu kêu lên sửng sốt. Bác Ba giải thích cho cháu nội biết:
- Tìm chỗ mảnh trúc cắm là có một khúc lưỡi nai nằm ngay tại gốc, lượm bỏ vào thúng bưng về.
Thằng Đậu bây giờ mới hiểu được câu chuyện bí mật của ông nội. Có lạ
lùng gì ! Mảnh trúc bén cắm lẫn trong mạ non, nai kéo vào ăn, huơ lưỡi
cuốn mạ cuốn luôn mảnh trúc vào miệng, giật mạnh, thế là mảnh trúc cắt
tiện một khúc lưỡi rơi lại.
Hai ông cháu tìm đủ một trăm tám mươi hai mảnh trúc cắm trong mạ, mò
dưới gốc mảnh nào cũng có một cái lưỡi nai nằm lại tại chỗ. Ông cháu
bác Ba lượm đầy hai thúng thịt lưỡi nai đội về.
Ba Phi cứ suy nghĩ nát óc để tìm cách trừng trị bầy nai phá đám mạ, vẫn
chưa ra kế. Chiều hôm ấy bác cứ nằm gác tay qua trán trăn trở hoài và
lặng thinh không chịu nói năng gì tới thằng Đậu. Thằng Đậu rất băn
khoăn, nó đinh ninh là hồi hôm mình gác ách nhằm cặp heo cho ông nội đi
cày, nên bị ông nội giận dai vậy.
- Con lỡ vô ý, ông nội đừng giận nữa - Thằng Đậu thủ thỉ với ông - Ông
nghĩ coi, ban đêm mập mờ, heo với trâu con nào cũng bằng nhau, dễ lầm
lắm.
Thằng Đậu hiểu lầm về ông nội. Thấy thằng cháu băn khoăn, bác Ba ngồi dậy xoa đầu nó, cười xòa:
- Đầu óc ông đang tập trung nghĩ cách trị cho bầy nai không dám bén mảng đến ăn đám mạ của mình nữa.
- Chỉ có vậy thôi sao ? Thằng Đậu bật cười. Té ra từ sáng tới giờ ông
nội nó nằm dàu dàu là chuyện ấy. Nó ngước mặt cười và trêu ông nội:
- Tưởng gì, chớ có vậy ! Muốn nai không ăn mạ được nữa thì cứ bắt mỗi con cắt bỏ một cái lưỡi, là êm ru.
Bác Ba bật cười ha hả:
- Phải chi bắt chúng được thì xẻ thịt bán lấy tiền, dại gì phải cắt lưỡi rồi thả đi ?
Nhưng tiếng cười của bác Ba bỗng im bặt. Thằng nhỏ nói giỡn vậy mà có lý. Vịn từ cái ý của nó bác Ba đã nghĩ ra một kế hay...
Sau bữa cơm, không nói không rằng, bác Ba mài cây mác vót thật bén,
chặt trúc từng đoạn rồi chẻ cật trúc ra, tước xéo cho mảnh trúc bén tựa
lưỡi lam. Vừa làm bác Ba vừa lẩm bẩm một mình: "Cho tụi mầy sống trên
đời mà không cất tiếng kêu được gì". Thấy ông nội cứ làm thinh hoài,
thằng Đậu cầm một mảnh trúc đưa lên:
- Đố ông nội dám cắn mảnh trúc này vào miệng, kéo mạnh ra một cái.
Bác Ba nghe ghê răng, rụt cổ, rùng mình, vội buông cây mác, đưa tay bụm hai hàm lợi:
- Cái thằng, nói nghe ê răng thấy mồ.
Làm xong, ông cháu bác Ba dùng chiếc bao bố quấn mảnh trúc, vác ra đồng.
Đến đám mạ, bác Ba bảo:
- Mầy ngồi đây để ông "khoáng bùa" trị ba con nai nầy.
Bác Ba ôm bó trúc lội vô đám mạ cắm rải rác đều khắp. Bác cắm thật chắc
xuống đất, chỉ để đầu bén của mảnh trúc lấp ló ngang tầm đọt mạ. Làm
xong xuôi đâu đó, hai ông cháu dắt nhau về nhà.
Đêm ấy thằng Đậu thức đến hết canh ba mà vẫn trăn trở hoài. Nó luôn
nghĩ về một công việc huyền bí của ông nội làm hồi chiều. Ông làm cái
việc xem như trò chơi lại gọi là "khoáng bùa"? Khoáng bùa gì không thấy
dùng giấy quyến vẽ mực tàu vào ? Khoáng bùa sao không thấy ông nội thổi
phì phèo, đọc thần chú lảm nhảm như các ông thầy pháp chữa bệnh ăn heo
của nhà người đau ? Ông nội cầm từng mảnh trúc lội đi cắm êm ru, vậy mà
cũng gọi là khoáng bùa ? Nó đã từng thấy người ta bảo khoáng bùa trị ma
quỷ, ai đời ông nội lại đi khoáng bùa trị nai ăn mạ!... Và rồi những ý
nghĩ lang bang của thằng Đậu chìm dần vào giấc ngủ...
- Dậy! Dậy, Đậu ơi!
Hồi đầu hôm thao thức mãi nên thằng Đậu đánh một giấc tới mặt trời mọc
xỏ lỗ tai. Dở mùng phóng xuống đất, đứng dụi mắt, thằng Đậu thấy ông
nội sắp sẵn hai cái thúng. Thằng Đậu nhỏ, cầm cái thúng táo, bác Ba cầm
cái thúng giạ, hai ông cháu hướng thẳng ra đám mạ.
Nắng buổi sáng chiếu vàng trong trẻo theo sau lưng. Thằng Đậu thấy cánh
đồng ruộng ven rừng U Minh đẹp mắt làm sao ! Kìa, những cây tràm tàn dù
đội nắng đứng nghiêng nghiêng. Kìa, rừng tràm bạt ngàn xống ngọn lên
hứng nắng, trông cây nào cũng nhuốm màu vàng ruộm tựa một rừng san hô.
Ngọn cỏ bắp thâm thấp, nhọn nhọn và trơn mát lướt lui dưới bước chân
thằng Đậu. Mấy cây điên điển đồng giăng đầy màng nhện đọng trắng hơi
sương lấp lánh.
Ông cháu bác Ba đã đi đến đám mạ. Bác còn ngồi khề khà trên bờ cơm nếp,
hết vấn thuốc hút, lại se khăn bịt khấc quanh đầu. Thằng Đậu đang nôn
nóng trong bụng mà ông nội cứ rề rà hoài, nó thấy phát nổi bực.
Hút thuốc xong, bác Ba Phi từ từ bước xuống đám mạ. Sau một hồi xem xét
kỹ lưỡng. Bác Ba gật đầu như thỏa mãn một điều gì, bác bảo thằng Đậu
bưng thúng đi theo từng hàng mảnh trúc bác cắm hôm qua.
- Nhìn kỹ nghe con! Kẻo đá xước vào mảnh trúc bị nó rọc bàn chân chẻ làm hai đa.
Bác Ba men lại chỗ mảnh trúc cặm, lượm lên một vật gì, rồi ngoắc thằng Đậu lại:
- Nhẹ chân! Đến đây!
- Cái gì vậy ? Ơ, một miếng thịt nai còn tươi rói.
Thằng Đậu kêu lên sửng sốt. Bác Ba giải thích cho cháu nội biết:
- Tìm chỗ mảnh trúc cắm là có một khúc lưỡi nai nằm ngay tại gốc, lượm bỏ vào thúng bưng về.
Thằng Đậu bây giờ mới hiểu được câu chuyện bí mật của ông nội. Có lạ
lùng gì ! Mảnh trúc bén cắm lẫn trong mạ non, nai kéo vào ăn, huơ lưỡi
cuốn mạ cuốn luôn mảnh trúc vào miệng, giật mạnh, thế là mảnh trúc cắt
tiện một khúc lưỡi rơi lại.
Hai ông cháu tìm đủ một trăm tám mươi hai mảnh trúc cắm trong mạ, mò
dưới gốc mảnh nào cũng có một cái lưỡi nai nằm lại tại chỗ. Ông cháu
bác Ba lượm đầy hai thúng thịt lưỡi nai đội về.