DSO - DIỄN ĐÀN SINH VIÊN ĐÀ LẠT

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

DIỄN ĐÀN SINH VIÊN ĐẠI HỌC ĐÀ LẠT


2 posters

    Đọc và suy ngẫm

    CongNguyen_spnvk35
    CongNguyen_spnvk35
    Điều hành viên
    Điều hành viên


    Giới tính : Nam
    Tổng số bài gửi : 218
    Tuổi : 33
    Cảm ơn : -2

    Đọc và suy ngẫm Empty Đọc và suy ngẫm

    Bài gửi by CongNguyen_spnvk35 2011-12-05, 23:04

    Đọc và suy ngẫm Blank

    Tác giả: ngthanhcm Phân loại: Truyện

    Tôi vẫn thường điều khiển các buổi hội thảo vào cuối tuần tại Deerhurst Lodge, bắc Toronto. Vào một đêm, cơn bão đã quét ngang một thị trấn nhỏ ở phía bắc chúng tôi, Barrie, giết hại nhiều người và thiệt hại lên đến hàng triệu đô la. Vào đêm Chủ nhật, trên đường về nhà, tôi dừng xe khi chạy ngang qua Barrie. Tôi dừng lại bên đường cao tốc và nhìn quanh. Ngổn ngang. Khắp mọi nơi đều là những căn nhà đổ nát và những chiếc xe bị lật ngược.

    Cũng vào đêm đó, Bob Templeton cũng chạy trên con đường cao tốc đó. Cũng như tôi, anh ấy cũng dừng lại để xem sự thiệt hại do thiên tai tạo ra, nhưng suy nghĩ của anh ấy hơn tôi nhiều. Bob là phó chủ tịch của Telemedia Communications, công ty sở hữu một loạt các đài phát thanh ở Ontario và Quebec. Anh ấy nghĩ rằng có thể giúp được những con người khốn khổ này với các đài phát thanh mà công ty anh có.

    Đêm kế tiếp, tôi lại điều khiển một hội thảo khác ở Toronto. Bob Templeton và Bob Johnson, một phó chủ tịch khác của Telemedia, cùng đến và họp với nhau. Họ chia xẻ với nhau suy nghĩ rằng chắc chắn có điều gì đó mà họ có thể làm cho người dân Barrie. Sau hội thảo chúng tôi cùng đến văn phòng của Bob. Anh ấy được tất cả mọi người ủy nhiệm trong việc tìm ra phương pháp giúp đỡ mọi người bị thiệt hại sau cơn bão.

    Vào tối thứ Sáu, anh ta gọi toàn bộ cấp lãnh đạo của Telemedia vào phòng của anh. Ở phía trên cùng tấm bảng anh viết ba số 3. Anh nói với các vị lãnh đạo "Bằng cách nào các anh có thể kêu gọi được 3 triệu đô trong 3 giờ và chuẩn bị việc này chỉ trong vòng 3 ngày là chuyển số tiền đó cho người dân Barrie vừa gặp thiên tai?" Cả phòng im phăng phắc. Cuối cùng một người lên tiếng "Templeton, anh điên rồi. Không có cách nào để làm được điều đó."

    Bob nói "Chờ chút xíu, Tôi không hỏi các anh là chúng ta có thể hay chúng ta nên. Tôi chỉ hỏi là các anh có muốn không." Tất cả đều nói "Chắc chắn là chúng tôi muốn mà." Anh ấy liền gạch dọc chia đôi tấm bảng ra làm 2 phần. Một bên anh viết "Tại sao chúng ta không thể". Bên kia anh viết "Bằng cách nào chúng ta có thể".

    "Tôi sẽ xóa phần 'Tại sao chúng ta không thể.' Chúng ta không phí thời gian cho việc suy nghĩ tại sao chúng ta không thể. Nó vô giá trị. Phía bên kia chúng ta sẽ ghi ra toàn bộ những ý kiến chúng ta nghĩ ra bằng cách nào chúng ta có thể làm được. Chúng ta sẽ không ra khỏi phòng cho đến khi chúng ta chưa tìm ra cách." Cả phòng lại chìm vào im lặng.

    Cuối cùng một người nói "Chúng ta có thể làm một buổi phát thanh trên khắp Canada."

    Bob nói "Đó là ý kiến rất tuyệt," và ghi nó lên bảng.

    Trước khi anh viết xong đã có người nói "Anh không thể làm buổi phát thanh trên toàn Canada được. Chúng ta không có các đài radio trên toàn Canada." Đó thật sự là một lời phản đối hợp lý. Họ chỉ có đài tại Ontario và Quebec.

    Templeton nói "Đó là cái ta có thể làm. Ý kiến đó vẫn ở lại." Nhưng thật sự lời phản đối đó rất mạnh vì các đài radio cạnh tranh nhau dữ dội. Họ không chịu hợp tác với nhau và gần như là không thể làm được điều đó nếu chỉ theo cách suy nghĩ thông thường.

    Bất ngờ một người đề nghị "Anh có thể mời Harvey Kirk và Lloyd Robertson, những tên tuổi lớn nhất trong ngành truyền thông ở Canada hướng dẫn chương trình." Từ thời điểm đó, biết bao nhiêu ý kiến sáng tạo đã được nghĩ ra nhanh chóng và mạnh mẽ đến kỳ diệu.

    Đó là vào thứ Sáu. Vào thứ Ba họ có một chương trình phát thanh khổng lồ. Có 50 đài phát radio trên toàn quốc đồng ý phát tiếp sóng chương trình. Chẳng ai chú ý đến việc ai có lợi trong chuyện này ngoài chuyện làm sao người dân ở Barrie có được tiền. Harvey Kirk và Lloyd Robertson hướng dẫn chương trình và họ thành công trong việc kêu gọi được 3 triệu đô la cho những người dân gặp thiên tai trong 3 giờ và trong vòng 3 ngày.

    Bạn thấy đó, bạn có thể làm được mọi điều nếu bạn tập trung vào việc bằng cách nào đạt được điều đó hơn là vào những điều tại sao bạn không làm được nó.
    Hoathuytinh.com
    Đọc và suy ngẫm UplookĐọc và suy ngẫm UplookĐọc và suy ngẫm Uplook

    Th.gian02:24 Nhận xét(0)[url=http://www.sinhviendalat.net/javascript: void(0);]Trích dẫn(0)[/url]Đọc(30)
    Địa chỉ trích dẫn

    4 Jan.2010

    Hãy yêu như Mặt Trăng và Mặt Trời! Đọc và suy ngẫm Unstarred Đọc và suy ngẫm Blank

    Tác giả: ngthanhcm Phân loại: Truyện

    Có một câu nói vừa đẹp, vừa lãng mạn rất thường xuyên được sử dụng - lặp đi lặp lại – trong các bộ phim và bài hát….

    “Em làm cho cuộc đời anh trở nên trọn vẹn!” - hoặc đổi ngôi thứ ngược lại.

    Đây rõ ràng là một điều quá ngọt ngào để nói với một người mà bạn yêu – vào bất kỳ thời điểm nào.

    Mặc dù tôi không chắc rằng điều đó có thực sự đúng không.

    Ý nghĩ đó đến với tôi khi một người bạn bảo rằng họ chẳng là gì cả nếu không có tình yêu trong cuộc đời mình.

    Người bạn đó viết rằng: “Tôi muốn yêu và được yêu. Sau cùng thì đó chính là điều đem đến ý nghĩa cho cuộc sống”.

    Tôi nghĩ rất kĩ về điều đó. Đúng, yêu và được yêu là điều rất quan trọng, nhưng nó không phãi là điều duy nhất, hoặc là tất cả những gì mang lại ý nghĩa cho cuộc sống.

    Nên tôi viết đáp lại: “Tình yêu không đem lại ý nghĩa cho cuộc sống. Bạn cần phải đem sự sống đặt vào tình yêu của mình”.

    Vì trước hết, bạn cần phải yêu cuộc sống, có cuộc sống thì bạn mới có được những mối quan hệ quan trọng nhất.

    Vì vậy, câu “em làm cho anh trở nên trọn vẹn” như thể có ý nói là khi bạn sinh ra, bạn là một thực thể không trọn vẹn.

    Tôi thì cho rằng bạn có thể tìm được một hinh ảnh ví dụ rất hay về các mối quan hệ trong thế giới tự nhiên. Như Mặt Trăng và Mặt Trời.

    Khi một bên lặn xuống thì bên kia ló lên.

    Nhưng bạn có thể tin tưởng rằng cả hai vẫn luôn ở đó.

    Và cho dù ở giữa là một khoảng cách rất lớn, thì ánh sáng vẫn phản chiếu lên nhau.

    Mặt Trời và Mặt Trăng đều là những thực thể trọn vẹn, có những ý nghĩa riêng trong cuộc sống.

    Tình yêu cũng vậy, vai trò của nó không phải là để làm cho trọn vẹn, mà là thêm vào, làm cho nó rực rỡ hơn.

    Người bạn đời của tôi là người thêm ý nghĩa cho con người tôi vốn có. Mỗi chúng tôi là một thực thể trọn vẹn và độc lập, nhưng khi ở bên nhau, chúng tôi mạnh hơn là khi chúng tôi ở riêng rẽ.

    Tôi nghĩ rằng bạn đừng cố gắng tìm một tình yêu để đổ đầy vào những điểm mà bạn coi là đang trống rỗng. Tình yêu cần choàng xung quanh như một tấm chăn ấm, chứ không chỉ là để lấp lỗ hổng trong cuộc sống của bạn.

    Hãy tìm một người có thể “thêm” màu sắc, thêm hương vị vào cuộc sống của bạn và bạn cũng thêm điều gì đó vào cuộc sống của người ấy.

    Còn nếu bạn cảm thấy mình chưa “trọn vẹn”, hãy học cách tự hoàn thiện bản thân. Đừng nhờ và chờ đợi tình yêu làm điều đó thay mình.

    Còn tình yêu, hãy yêu như Mặt Trăng và Mặt Trời.
    Hoathuytinh.comĐọc và suy ngẫm EnvyĐọc và suy ngẫm EnvyĐọc và suy ngẫm EnvyĐọc và suy ngẫm CoolĐọc và suy ngẫm CoolĐọc và suy ngẫm Cool

    Th.gian02:23 Nhận xét(0)[url=http://www.sinhviendalat.net/javascript: void(0);]Trích dẫn(0)[/url]Đọc(25)
    Địa chỉ trích dẫn

    4 Jan.2010

    Nghẹn lời thương đỏ mắt chuyện tương phùng Đọc và suy ngẫm Unstarred Đọc và suy ngẫm Blank

    Tác giả: ngthanhcm Phân loại: Truyện

    "Hồi còn trẻ, tôi thường ao ước về sau sinh được một lũ con. Tôi thấy mình vừa hát vừa leo lên những dãy núi, vượt qua các đại dương cùng những thủy thủ bé nhỏ trông rất giống tôi, đi khắp thế giới với phía sau là một bầy trẻ con vui vẻ, tò mò, ánh mắt sống động, những đứa trẻ được tôi dạy thật nhiều điều, tên gọi của cây cối, chim muông và các vì sao. Những đứa trẻ sẽ được tôi dạy chơi bóng rổ và bóng chuyền, những đứa trẻ sẽ cùng tôi thi đấu và không phải trận nào tôi cũng thắng."
    (tự truyện "Ba ơi mình đi đâu", Jean-Louis Fournier)

    Chắc người đàn ông nào cũng có giấc mơ đó.
    Hai con trai của Jean-Louis Fournier đều thiểu năng và tật nguyền vĩnh viễn. Mathieu đã chết và Thomas thì đến năm 30 tuổi vẫn chỉ có thể lặp đi lặp lại câu hỏi "Ba ơi mình đi đâu ?"

    "Những ai chưa từng sợ có một đứa con bất thường hãy giơ tay.
    Chẳng có ai giơ tay cả.
    Mọi người đều nghĩ đến chuyện đó như nghĩ đến một trận động đất, như nghĩ đến ngày tận thế, thứ gì đó chỉ xảy ra một lần.
    Tôi có đến hai ngày tận thế."

    Những người đàn ông trở thành người cha không chỉ để hiện thực hóa giấc mơ, mà còn để gánh vác trách nhiệm, nỗi lo lắng, đôi khi cả sự đau đớn và tuyệt vọng.


    Tôi nhớ lúc nhỏ, có lần tôi phạm lỗi, mẹ phạt quỳ úp mặt vào tường suốt hai tiếng đồng hồ. Khi đi làm về, nghe mẹ kể lại, ba đã gọi tôi đến và nói: "Trở thành người như thế nào, tốt hay xấu, là tự do tuyệt đối của con. Con có toàn quyền lựa chọn cho cuộc đời mình. Ba mẹ yêu thương con không phải vì con ngoan mà là vì con là con của ba mẹ, kể cả khi con dối trá, trộm cắp thì tình yêu của ba mẹ với con vẫn không đổi. Nhưng ba muốn con biết rằng, ba mẹ sẽ rất hạnh phúc và tự hào nếu con trở thành một người chính trực và biết yêu thương".

    Và đó là lí do đầu tiên để tôi muốn trở thành một người chính trực và biết yêu thương. Thậm chí là tôi chỉ cần một lí do đó mà thôi.

    Tôi nhớ ngày xưa khi tôi chuẩn bị nhập ngũ, cũng là lần đầu tiên xa nhà. Mẹ lăng xăng đồ đạc, nước mắt ngắn dài. Ba ngồi im không nói.
    Tôi cứ ngỡ ba không để tâm.
    Chiều nay, tôi bỗng nhớ lại dáng ngồi nghiêng nghiêng ấy, khi đọc được mấy câu thơ này:
    "Không tiễn con ra phi trường
    Ba chỉ ngồi lặng yên quay mặt
    Nghẹn lời thương đỏ mắt chuyện tương phùng"(*)


    (Rút ngắn từ "Nghẹn lời thương đỏ mắt chuyện tương phùng" của Phạm Lữ Ân, báo SVVN)
    (*) Trích "Đôi mắt" - Vũ Quyên


    green][b]
    CongNguyen_spnvk35
    CongNguyen_spnvk35
    Điều hành viên
    Điều hành viên


    Giới tính : Nam
    Tổng số bài gửi : 218
    Tuổi : 33
    Cảm ơn : -2

    Đọc và suy ngẫm Empty Re: Đọc và suy ngẫm

    Bài gửi by CongNguyen_spnvk35 2011-12-05, 23:12

    Jan.2010
    Cảm xúc đầu tiên Đọc và suy ngẫm Unstarred Đọc và suy ngẫm Blank

    Tác giả: ngthanhcm Phân loại: Truyện

    Lần đầu tiên em nhận được 1 bức thư tay trong ngăn bàn, làm em tò mò xen lẫn không ít ngạc nhiên.

    Lần đầu tiên trong những bức thư rất bí mật đó em tìm ra được niềm vui nho nhỏ và dần hiểu rõ về 1 người em chưa hề biết mặt.

    Lần đầu tiên hẹn anh trực tiếp gặp mặt là vào sinh nhật em. Lần đầu tiên cầm quà của người con trai mà thấy nghi nghi bởi đấy là một... con heo đất! ^_^

    Lần đầu tiên em hồi hộp nghiên cứu món quà sinh nhật kỹ đến nỗi phải đóng kín cửa phòng và dùng... "bạo lực" đập bể một ít mông của chú heo để lôi ra không biết bao nhiêu là trái tim bằng giấy được xé bằng tay. Mà trên mỗi trái tim bé xíu đều có một câu lãng mạn khác nhau...Em chợt nhớ đến đôi mắt đỏ lên vì thiếu ngủ của anh lúc gặp. Đó là lần đầu tiên tim em vỡ òa một cảm xúc khó tả...

    Lần đầu tiên nhận lời yêu anh khi người bạn thân nhất của em đi xa.

    Từ khi yêu anh, em thấy dường như mọi thứ xung quanh cứ ấm dần lên theo. Mùa đông có bàn tay vừa to vừa vụng về nắm trọn lấy bàn tay em. Tay em càng nhỏ bé hơn nữa trong tay anh nhưng lại thấy ấm áp lạ.

    Lần đầu tiên em xa anh, đó là ngày anh phải đi du học. Ngồi sau xe lúc đưa anh ra sân bay, trái tim em se sắt. Trời cứ mưa rả rích. Anh lái xe đi lòng vòng mãi một con đường quen thuộc.Em biết anh sợ nhìn thấy mắt em sưng tấy và mọng nước. Những giọt nước mắt đầu tiên của em khóc vì anh...Em biết mắt anh cũng đỏ...

    Thời gian chậm chạp trôi. Lần đầu tiên anh về nhà sau một năm xa em. Như một đứa trẻ, em tíu tít bên anh, tranh thủ từng giây từng phút tất bật của ngày tết. Cảm giác như em tranh giành anh với cả bố mẹ anh. Ôi, nghĩ lại thấy thật là ngượng, anh nhỉ?

    Lần đầu tiên em cảm nhận vị ngọt của sự chờ đợi là như thế nào. Được một người em đã đợi suốt 365 ngày dài lê thê ôm siết vào lòng là một cái gì đó không thể viết nên lời nhưng chứa đầy hạnh phúc.

    Cảm xúc về những lần đầu tiên bao giờ cũng là trong sáng nhất, trọn vẹn nhất. Em nghe người ta nói mối tình đầu tiên thường không có hậu. Nhưng em và anh sẽ khác, chúng ta rồi sẽ ở bên nhau.

    Sắp tết rồi. Và sẽ có lần thứ hai anh về thăm em sau hai năm đi xa. Em vẫn tính từng ngày và em vẫn chờ từng ngày, chờ đến những lần tiếp theo nữa.

    Chúng mình sẽ còn nhiều lần đầu tiên trong trẻo, ngọ̣t lành phải không anh ?
    Hoathuytinh.com
    Đọc và suy ngẫm SmileĐọc và suy ngẫm SmileĐọc và suy ngẫm SmileĐọc và suy ngẫm UplookĐọc và suy ngẫm UplookĐọc và suy ngẫm Uplook
    Ôi những cảm xúc đầu đời đó có thể là hững cái mà mình sẽ nhớ mãi mãi cho tới muôn đời sau........
    Đọc đi các bạn để chúng ta cùng sẽ chia những nỗi niềm và kỹ niệm đáng nhớ này....
    CongNguyen_spnvk35
    CongNguyen_spnvk35
    Điều hành viên
    Điều hành viên


    Giới tính : Nam
    Tổng số bài gửi : 218
    Tuổi : 33
    Cảm ơn : -2

    Đọc và suy ngẫm Empty Re: Đọc và suy ngẫm

    Bài gửi by CongNguyen_spnvk35 2011-12-05, 23:13

    Quà giáng sinh





    Tác giả:
    ngthanhcm Phân loại: TruyệnMột đồng tám mươi bảy xu ,đúng như vậy. Hàng ngày, cô cố gắng tiêu thật ít tiền khi đi chợ. Cô đi loanh quanh tìm mua thứ thịt và rau rẻ nhất cho bữa ăn hàng ngày, ngay cả lúc cảm thấy hết sức mệt mỏi cô vẫn cố tìm kiếm. Tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó.

    Della đếm lại số tiền ít ỏi một lần nữa.Không hề có sự nhầm lẫn,chỉ có một đồng tám mươi bảy xu ,và ngày mai sẽ là lễ giáng sinh.

    Cô sẽ không thể làm gì hơn, chỉ còn cách ngồi xuống và khóc mà thôi.ở đó, trong một căn phòng nhỏ, tồi tàn, cô đang nức nở.

    Della sống trong căn phòng nhỏ nghèo nàn này với chồng của cô, James Dillingham Young, ở thành phố NEW YORK.

    Hè có một phòng ngủ, một phòng tắm và một nhà bếp. James Dillingham Young may mắn hơn cô vì anh ấy có việc làm. Tuy vậy đó không phải là một công việc kiếm được nhiều tiền. Tiền thuê căn phòng này chiếm gần hết lương của anh ấy. Della đã cố gắng rất nhiều để tìm một công việc nhưng vận may đã không mỉm cười với cô. Tuy nhiên, cô rất hạnh phúc khi ốm Jim', James Dillingham Young, trong tay mỗi khi anh trở về.

    Della đã ngừng khóc. Cô lau khô mặt rồi đứng nhìn một chú mèo xám trên bức tường đồng màu với nó bên cạnh con đường tối ngoài cửa sổ.

    Ngày mai là Noel và cô chỉ còn một đồng tám mươi bảy xu để mua cho Jim, Jim của cô, một món qùa. Cô muốn mua một món quà thật sự có ý nghĩa ,một thứ có thể biểu hiện được tất cả tình yêu cô dành cho anh.

    Della chợt xoay người chạy đến bên chiếc gương treo trên tường. Mắt cô sáng lên.

    Cho đến bây giờ, gia đình James Dillingham Young chỉ có hai vật quí giá nhất. Một thứ là chiếc đồng hồ vàng của Jim. Chiếc đồng hồ này trước đây thuộc sở hữu của cha anh ta và trước nữa là ông nội anh ta. Thứ còn lại là mái tóc của Della.

    Della thả nhanh mái tóc dài óng mượt xuống lưng. Thật tuyệt đẹp, không khác nào như một chiếc áo khoác đang choàng qua người cô. Della cuộn tóc lên lại. Cô đứng lặng đi rồi thút thít một lát.

    Della buớc chậm rãi qua các cửa hàng dọc hai bên đường rồi dừng lại trước bảng hiệu 'Madame Eloise'. Tiếp cô là một phụ nữ mập mạp,bà ta chẳng có một chút vẻ 'Eloise' nào cả.

    Della cất tiếng hỏi: 'bà mua tóc tôi không?'

    'Tôi chuyên mua tóc mà, bà ta đáp và bảo: 'hãy bỏ nón ra cho tôi xem tóc của cô đi'

    Suối tóc nâu đẹp tụyệt vời buông xuống.
    'Hai mươi đồng' bà ta định giá, bàn tay nâng niu mái tóc óng ả.

    'Hãy cắt nhanh đi! và đưa tiền cho tôi' Della nói.
    Hai giờ tiếp theo trôi qua nhanh chóng. Cô tìm mua quà cho Jim trong các cửa hiệu trong niềm vui khôn tả. Cuối cùng cô cũng chọn được một thứ.Ŀó là môt sợi dây đồng hồ bằng vàng. Jim rất quí chiếc đồng hồ của mình nhưng rất tiếc là nó không có dây. Khi Della trông thấy sợi dây này cô biết rằng nó phải là của anh và cô phải mua nó.

    Cô trả hai mươi mốt đồng để mua và vội vã trở về nhà với tám mươi bảy xu còn lại.

    Đến nhà, Della ngắm mái tóc cực ngắn của mình trong gương và nghĩ thầm: 'mình có thể làm gì với nó đây?'. Nửa giờ tiếp theo cô nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ. Xong Della lại ngắm nghía mình trong gương lần nữa. Tóc của cô bây giờ tòan những sợi quăn quăn khắp đầu. 'Chúa ơi, mình trông như một con bé nữ sinh ấy!'. Cô tự nhủ :'Jim sẽ nói gì khi thấy mình như thế này?'

    Bảy giờ tối, bữa ăn đuợc chuẩn bị gần xong. Della hồi hộp chờ đợi, hy vọng rằng mình vẫn còn xinh đẹp trong mắt Jim.

    Thế rồi cửa mở, Jim bước vào. Anh ấy trông rất gầy và cần có một cát áo khoác mới.Jim nhìn chằm chằm vào Della. Cô không thể hiểu được anh đang nghĩ gì, cô sợ. Anh ta không giận dữ, cũng chẳng ngạc nhiên. Anh đứng đó, nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ. Della chạy đến bên Jim òa khóc: 'Đừng nhìn em như thế ,anh yêu. Em bán tóc chỉ để mua cho anh một món quà. Tóc sẽ dài ra mà. Em phải bán nó thôi, Jim à. Hãy nói 'giáng sinh vui vẻ', em có một món quà rất hay cho anh này!'

    'Em đã cắt mất tóc rồi à?' Jim hỏi

    'Đúng thế, em đã cắt và bán rồi, vì vậy mà anh không còn yêu em nữa ư? em vẫn là em mà!' Della nói.

    Jim nhìn quanh rồi hỏi lại như một kẻ ngớ ngẩn: 'em nói là em đã bán tóc à?'

    'Đúng, em đã nói vậy, vì em yêu anh! Chúng ta có thể ăn tối được chưa, Jim?'

    Chợt Jim vòng tay ôm lấy Della và rút từ túi áo ra một vật gì đấy đặt lên bàn. Anh nói: 'anh yêu em, Della, dù cho tóc em ngắn hay dài. Hãy mở cái này ra em, sẽ hiểu tại sao khi nãy anh sững sờ đến vậy.

    Della xé bỏ lớp giấy bọc ngoài và kêu lên sung suớng, liền sau đó những giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống.Trong đó là một bộ kẹp tóc, những chiếc kẹp dành cho mái tóc óng ả của Della. Cô đã mơ ước có đuợc nó khi trông thấy lần đầu tiên qua cửa kính một gian hàng. Những cái kẹp rất đẹp và rất đắt tiền. Bây giờ chúng đã thuộc về cô nhưng tóc cô thì không còn đủ dài để kẹp nữa!

    Della nâng niu món quà ,mắt tràn đầy hạnh phúc. 'Tóc em sẽ chóng dài ra thôi Jim', nói xong cô chợt nhớ đến dây đồng hồ vàng định tặng cho Jim và chạy đi lấy.

    'Đẹp không anh? em đã tìm kiếm khắp nơi đấy, giờ thì anh sẽ phải thích thú nhìn ngắm nó hàng trăm lần mỗi ngày thôi. Nhanh lên, đưa nó cho em, Jim, hãy nhìn nó với sợi dây mới này'

    Nhưng Jim không làm theo lời Della. Anh ngồi xuống vòng tay ra sau đầu mỉm cười nói:'Della,hãy cất những món quà này đi. Chúng thật đáng yêu.Em biết không, anh đã bán chiếc đồng hồ để mua kẹp cho em. Giờ thì chúng ta có thể bắt đầu bữa tối được rồi em yêu'

    ...đó là một câu chuyện cảm động về tình yêu của hai bạn trẻ đã hết lòng yêu nhau.




    Được sửa bởi CongNguyen_spnvk35 ngày 2011-12-05, 23:18; sửa lần 2.
    CongNguyen_spnvk35
    CongNguyen_spnvk35
    Điều hành viên
    Điều hành viên


    Giới tính : Nam
    Tổng số bài gửi : 218
    Tuổi : 33
    Cảm ơn : -2

    Đọc và suy ngẫm Empty Re: Đọc và suy ngẫm

    Bài gửi by CongNguyen_spnvk35 2011-12-05, 23:14

    Điều giản dị

    Tác giả: ngthanhcm Phân loại: Truyện
    Hơn 10 giờ đêm, anh mệt mỏi bước lên được căn hộ tầng 10 của mình. Chợt sững người, dưới ánh sáng vàng vọt ở hành lang, người bạn cũ thời đại học đang ngồi nhẫn nại chờ đợi. Cuộc gặp sau gần chục năm xa được anh đón nhận bằng câu hỏi:

    _ Lâu nay biến đi đâu thế, chắc nhân dịp gì mới ghé?...

    Bạn làm nghề đi đo đạc địa chính thay đổi địa điểm công việc nay đây mai kia, mà chỉ toàn ở ngoại thành thôi, chẳng mấy khi gặp bạn gặp bè.

    _ Lâu quá không có tin tức gì về bạn bè, tao nhớ tụi bay, thế là bắt xe ôm đi mấy chục cây số về đây, chờ đã hơn hai tiếng đồng hồ rồi.

    Gợn lên trong anh một cảm giác có lỗi. Cái cảm giác của những kẻ sống thu mình ở thành thị quá lâu, bị bao chặt bởi một kiểu sống theo quan hệ mùa vụ, nhân dịp... Bạn bè, đồng nghiệp đến thăm nhau cứ "hẹn có dịp rảnh...", để rồi chỉ sau vài chục phút lại gặp nhau trong quán nhậu rỉ rả, lại cười chào và như chẳng có lời hẹn đã qua. Thậm chí dạo anh mới đi làm, một đồng nghiệp còn khuyên rất chân thành:

    _ Nếu các sếp không mời thì chớ tự tiện đến nhà thăm, kẻo không lại bị cho là dòm ngó hoặc là đến để tâu hót, nịnh nọt....

    Những định kiến cứ như vây bọc những con người thị thành...

    Cái bắt tay của bạn bóp thật chặt dứt anh ra khỏi những suy nghĩ miên man. Thế là bạn đi... Anh ngồi bệt xuống chỗ bạn vừa đứng lên, lại miên man: Giá mà người ta luôn có thể đến thăm nhau với một lý do giản dị như thế, vì còn nhớ về nhau...
    CongNguyen_spnvk35
    CongNguyen_spnvk35
    Điều hành viên
    Điều hành viên


    Giới tính : Nam
    Tổng số bài gửi : 218
    Tuổi : 33
    Cảm ơn : -2

    Đọc và suy ngẫm Empty Re: Đọc và suy ngẫm

    Bài gửi by CongNguyen_spnvk35 2011-12-05, 23:16

    Dư vị từ những tình bạn nhạt nhòa Đọc và suy ngẫm Unstarred Đọc và suy ngẫm Blank

    Tác giả: ngthanhcm Phân loại: Truyện

    Này Bi ơi này Lữ ơi
    hồi tụi mình còn học lớp ba
    nắng chắc vàng hơn bây giờ nhỉ?
    ( Nguyễn Hồi Thủ)

    Tôi có một người bạn rất thân khi học cấp 2. Rồi không hiểu vì sao, do đâu và từ bao giờ, chúng tôi không gặp mặt nhau nữa, không trò chuyện với nhau. Chúng tôi mất hút nhau trong cuộc đời.
    Một hôm kia, tôi chợp nhìn thấy bạn khi đang trên đường đi làm về. Tôi không kìm được mừng rỡ đến chào hỏi bạn, bắt tay bạn và nhắc lại thời thơ ấu xưa. Nhung bạn có vẻ ngại ngần... Và tôi, sau mấy câi xã giao bỗng dưng không còn gì để nói. Chia tay bạn ra về, tôi chợt nhận ra rằng tình bạn ấy đã phai nhạt từ lâu lắm. Tôi vẫn yêu quý bạn như ngày cũ, vẫn nhớ về bạn dù bao năm trời không gặp. Và bạn, có lẽ không đến nỗi hững hờ. Nhung những ngã rẽ cuộc đời đã khiến chúng tôi khôn còn gì chung để chia sẻ với nhau...
    Người ta thường nói tình bạn khởi đầu từ những tuổi hoa niên luôn rất đẹp. Nhung người ta quên không nói rằng tình bạn ở tuổi hoa niên cũng có thể là một bước ngoặt.
    Đó là thời điểm của những đổi thay về thể xác, tâm lý, nhận thức và tình cảm....Những thay đổi đến từ từ và không hề theo trình tự nào, không giống nhau ở từng người một. Đó là lúc ta nhận ra mình thay đổi, ta khám phá ra hình ảnh của mình, ngày một rõ ràng hơn. Và rồi , cả những người bạn vốn rất thân thiết của ta cũng thay đổi.
    Những người bạn đồng hành cùng ta đi qua thời mới lớn chông chênh này nhiều khả năng sẽ là những người bạn thân thiết và chân thành nhất mà ta có được trong suốt cuộc đời. Đó là những người đã nhìn thấy ta trong quá trình lột xác, có khi từ xấu xí trờ nên xinh đẹp, từ yếu đuối trở nên mạnh mẽ, hoặc ngược lại. Người đã chứng kiến những thay đổi lạ kì nhưng vẫn ở bên cạnh ta, và người đã thay đổi nhưng em vẫn cảm thấy rất thân quen.
    Có nhiều khả năng đó sẽ là một người bạn thân thiết.
    Giai đoạn thơ ngây và thường vô vụ lời này là cơ hội tốt nhất để tìm được một tình bạn thân thiết. Em có thể có nhiều mối quan hệ trong đời được mệnh danh tình bạn, nhưng những người bạn thân thiết thì thật sự hiếm hoi. Vì thế, hãy cố giữ chặt lấy họ.
    Nhưng nếu....
    Nếu ta không thể nào giữ được tình bạn thì sao? Trong quá trình thay đổi không gì ngăn cản được ấy, có những người bạn ngày càng trở nên gắn bó, nhưng cũng có khi, ta đột nhiên nhận ra rằng có những người bạn từ thời ấu thơ giừo bỗng trở nên xa lạ. Có thể đó là lỗi của ta, có thể đó là lỗi của bạn, có thể là lỗi cả hai, nhưng có thể ( và cũng thường như thế ) là không ai có lỗi.
    Mary Tyler Moore đã nói rằng : " Đôi khi , bạn phải quen biết một người thật sự sâu sắc mới có thể nhận ra đó là một người hoàn toàn xa lại.". Cuộc sống đang chảy về phía trước. ta đổi thay và bạn cũng đổi thay. Sự chia xa âu cũng là lẽ thường tình của đời sống, có rồi lại mất, đến rồi lại đi. Vì thế sẽ có những tình bạn keo sơn kéo dài đến tận khi ta lìa cuộc đời với mái đầu bạc trắng, nhưng cũng có những người chỉ gắn kết với nhau trong một đoạn đời nào đó rồi thôi.
    Những người bạn của cuộc đời
    Có người như tấm gương
    Có người như cái lược
    Có người như con dao
    Có người như ngụm nước...
    ( Nguyễn Hồi Lữ )

    Theo sự đưa đẩy của cuộc đời ( và đôi khi của cả lòng người ) , ta có thể kết thân rồi sau đó phải giã biệt không ít tình bạn qua mỗi chặng đường.
    Người ta vẫn viết trong sách rất nhiều cách để giữ cho tình bạn lâu bền. Nhưng dường như chẳng mấy khi người ta nói cho chúng ta biết cách để tình bạn ra đi đúng lúc. Giữ được tình bạn đẹp là một nghệ thuật. Nhưng biết cách chia tay tình bạn ( đã từng ) đẹp cũng là một nghệ thuật. Đó là phải làm sao để dù không còn cà phê cà pháo, hẹn hò hàn huyên hay quan tâm sâu sắc đến nhau nữa, nhưng vẫn không hề ghét bỏ nhau.

    Nếu sống chân thành, em sẽ hiểu là đôi khi phải buông tay để tình bạn ra đi - nhẹ nhàng trong luyến tiếc . Bởi sự thân mật một cách gượng ép- cốt để níu kéo một mối quan hệ đã nhạt nhòa - sẽ chỉ tạo nên những vết hằn xấu xí trên gương mặt hồn nhiên của kỷ niệm.


    Chi bằng cứ trả tình bạn ấy về đúng chỗ của nó- trong một ngăn ký ức của ta- để mỗi lần nhớ đến ta đều thấy lòng mình rung lên bởi chút bồi hồi rất nhẹ

    " Về đâu dăm người bạn nhỏ
    tựa những vì sao đêm
    lấp lánh trong dòng Ngân Hà của trí nhớ"
    (Nguyễn Hồi Thủ )


    Và điều đáng kể nhất, chính là những dư vị còn lại trong trái tim ta, làm đầy ắp tâm hồn ta. Những dư vị ngọt ngào như một tình bạn - dù đã nhạt nhòa.
    Nguồn:hoathuytinh.com
    Hãy đọc đi nếu bạn cảm thấy thích và có ý nghĩa
    Đọc và suy ngẫm CryĐọc và suy ngẫm CryĐọc và suy ngẫm CryĐọc và suy ngẫm SmileĐọc và suy ngẫm SmileĐọc và suy ngẫm Smile
    CongNguyen_spnvk35
    CongNguyen_spnvk35
    Điều hành viên
    Điều hành viên


    Giới tính : Nam
    Tổng số bài gửi : 218
    Tuổi : 33
    Cảm ơn : -2

    Đọc và suy ngẫm Empty Re: Đọc và suy ngẫm

    Bài gửi by CongNguyen_spnvk35 2011-12-05, 23:19

    Ở ngôi làng kia có một chú bé tuổi độ 16. Chú là một chú bé thông minh, tốt bụng, có những suy nghĩ khá sâu sắc so với lứa tuổi của chú. Thế nhưng, chú lại thiếu lòng tin và hay buồn rầu, chú luôn cảm thấy mình thiếu bạn.

    Một ngày kia, như thường lệ, chú lại cảm thấy buồn chán và không có chuyện gì làm, chú lang thang một mình dọc theo bờ biển, lẩm bẩm tự than với mình:

    -Chán quá đi! Ta buồn chẳng hiểu vì sao ta buồn? Chẳng có ai hiểu ta! Chẳng có ai làm bạn với ta và thật sự coi ta là bạn.

    Vô tình chú giẫm phải vật gì đó dưới chân. Cuối xuống xem, chú thấy đó là một con sò nhỏ có lớp vỏ rất đẹp với nhiều màu sắc. Chú thờ ơ bỏ nó vào túi dự định đem về nhà chơi và định đi tiếp. Thình lình, con sò bỗng cất tiếng nói:

    - Bạn ơi, hãy thả tôi về với biển... Hãy giúp tôi trở về với nơi sinh ra mình... Có thể tôi không có gì để tặng lại bạn, nhưng tôi sẽ cho bạn một lời khuyên.

    Cậu bé vừa ngạc nhiên, vừa sợ hãi, lại vừa thích thú. Nhìn con sò, cậu nói:

    - Được thôi, ta sẽ thả bạn về với biển, nhưng... hãy cho ta một lời khuyên trước đi... Ta đang buồn chán vì không có bạn bè đây!

    Con sò cất tiếng trả lời bằng một giọng nói chậm rãi, nhẹ nhàng:

    - Bạn hãy nhìn những hạt cát dưới chân bạn và nắm một nắm cát đầy đi. Bạn biết không, nắm cát trong lòng bàn tay của bạn cũng giống như bạn bè của bạn vậy. Những hạt cát quá xa lòng bàn tay bạn sẽ theo kẻ hở giữa những ngón tay bạn mà rơi ra ngoài. Nếu bạn càng siết chặt bàn tay thì chúng càng rơi ra nhiều hơn. Chỉ có những hạt cát nằm giữa lòng bàn tay bạn, được giữ chặt trong đó mới còn lại mà thôi. Đó chính là những người bạn thân thiết mà chúng ta thật sự cần, những người bạn này sẽ ở lại với ta dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Nhưng, bạn thấy đó, những hạt cát này rất ít và dễ dàng rơi ra nếu ta không biết giữ gìn. Hãy đem chúng về và ngâm trong những vỉ màu đẹp nhất. Hãy giữ gìn và nâng niu chúng bằng tình cảm của mình. Chúng sẽ ở bên cạnh bạn và không rời xa đâu. Tôi chỉ có thể khuyên bạn như vậy thôi...

    Chú bé im lặng, thả con sò về lại với lòng biển xanh bao la mà không nói lời nào... Chú còn mải suy nghĩ về những điều con sò nhỏ nói...
    CongNguyen_spnvk35
    CongNguyen_spnvk35
    Điều hành viên
    Điều hành viên


    Giới tính : Nam
    Tổng số bài gửi : 218
    Tuổi : 33
    Cảm ơn : -2

    Đọc và suy ngẫm Empty Re: Đọc và suy ngẫm

    Bài gửi by CongNguyen_spnvk35 2011-12-05, 23:21

    CongNguyen_spnvk35 đã viết:Dư vị từ những tình bạn nhạt nhòa Đọc và suy ngẫm Unstarred





    Tác giả:
    ngthanhcm Phân loại: TruyệnNày Bi ơi này Lữ ơi
    hồi tụi mình còn học lớp ba
    nắng chắc vàng hơn bây giờ nhỉ?
    ( Nguyễn Hồi Thủ)

    Tôi có một người bạn rất thân khi học cấp 2. Rồi không hiểu vì sao, do đâu và từ bao giờ, chúng tôi không gặp mặt nhau nữa, không trò chuyện với nhau. Chúng tôi mất hút nhau trong cuộc đời.
    Một hôm kia, tôi chợp nhìn thấy bạn khi đang trên đường đi làm về. Tôi không kìm được mừng rỡ đến chào hỏi bạn, bắt tay bạn và nhắc lại thời thơ ấu xưa. Nhung bạn có vẻ ngại ngần... Và tôi, sau mấy câi xã giao bỗng dưng không còn gì để nói. Chia tay bạn ra về, tôi chợt nhận ra rằng tình bạn ấy đã phai nhạt từ lâu lắm. Tôi vẫn yêu quý bạn như ngày cũ, vẫn nhớ về bạn dù bao năm trời không gặp. Và bạn, có lẽ không đến nỗi hững hờ. Nhung những ngã rẽ cuộc đời đã khiến chúng tôi khôn còn gì chung để chia sẻ với nhau...
    Người ta thường nói tình bạn khởi đầu từ những tuổi hoa niên luôn rất đẹp. Nhung người ta quên không nói rằng tình bạn ở tuổi hoa niên cũng có thể là một bước ngoặt.
    Đó là thời điểm của những đổi thay về thể xác, tâm lý, nhận thức và tình cảm....Những thay đổi đến từ từ và không hề theo trình tự nào, không giống nhau ở từng người một. Đó là lúc ta nhận ra mình thay đổi, ta khám phá ra hình ảnh của mình, ngày một rõ ràng hơn. Và rồi , cả những người bạn vốn rất thân thiết của ta cũng thay đổi.
    Những người bạn đồng hành cùng ta đi qua thời mới lớn chông chênh này nhiều khả năng sẽ là những người bạn thân thiết và chân thành nhất mà ta có được trong suốt cuộc đời. Đó là những người đã nhìn thấy ta trong quá trình lột xác, có khi từ xấu xí trờ nên xinh đẹp, từ yếu đuối trở nên mạnh mẽ, hoặc ngược lại. Người đã chứng kiến những thay đổi lạ kì nhưng vẫn ở bên cạnh ta, và người đã thay đổi nhưng em vẫn cảm thấy rất thân quen.
    Có nhiều khả năng đó sẽ là một người bạn thân thiết.
    Giai đoạn thơ ngây và thường vô vụ lời này là cơ hội tốt nhất để tìm được một tình bạn thân thiết. Em có thể có nhiều mối quan hệ trong đời được mệnh danh tình bạn, nhưng những người bạn thân thiết thì thật sự hiếm hoi. Vì thế, hãy cố giữ chặt lấy họ.
    Nhưng nếu....
    Nếu ta không thể nào giữ được tình bạn thì sao? Trong quá trình thay đổi không gì ngăn cản được ấy, có những người bạn ngày càng trở nên gắn bó, nhưng cũng có khi, ta đột nhiên nhận ra rằng có những người bạn từ thời ấu thơ giừo bỗng trở nên xa lạ. Có thể đó là lỗi của ta, có thể đó là lỗi của bạn, có thể là lỗi cả hai, nhưng có thể ( và cũng thường như thế ) là không ai có lỗi.
    Mary Tyler Moore đã nói rằng : " Đôi khi , bạn phải quen biết một người thật sự sâu sắc mới có thể nhận ra đó là một người hoàn toàn xa lại.". Cuộc sống đang chảy về phía trước. ta đổi thay và bạn cũng đổi thay. Sự chia xa âu cũng là lẽ thường tình của đời sống, có rồi lại mất, đến rồi lại đi. Vì thế sẽ có những tình bạn keo sơn kéo dài đến tận khi ta lìa cuộc đời với mái đầu bạc trắng, nhưng cũng có những người chỉ gắn kết với nhau trong một đoạn đời nào đó rồi thôi.
    Những người bạn của cuộc đời
    Có người như tấm gương
    Có người như cái lược
    Có người như con dao
    Có người như ngụm nước...
    ( Nguyễn Hồi Lữ )

    Theo sự đưa đẩy của cuộc đời ( và đôi khi của cả lòng người ) , ta có thể kết thân rồi sau đó phải giã biệt không ít tình bạn qua mỗi chặng đường.
    Người ta vẫn viết trong sách rất nhiều cách để giữ cho tình bạn lâu bền. Nhưng dường như chẳng mấy khi người ta nói cho chúng ta biết cách để tình bạn ra đi đúng lúc. Giữ được tình bạn đẹp là một nghệ thuật. Nhưng biết cách chia tay tình bạn ( đã từng ) đẹp cũng là một nghệ thuật. Đó là phải làm sao để dù không còn cà phê cà pháo, hẹn hò hàn huyên hay quan tâm sâu sắc đến nhau nữa, nhưng vẫn không hề ghét bỏ nhau.

    Nếu sống chân thành, em sẽ hiểu là đôi khi phải buông tay để tình bạn ra đi - nhẹ nhàng trong luyến tiếc . Bởi sự thân mật một cách gượng ép- cốt để níu kéo một mối quan hệ đã nhạt nhòa - sẽ chỉ tạo nên những vết hằn xấu xí trên gương mặt hồn nhiên của kỷ niệm.


    Chi bằng cứ trả tình bạn ấy về đúng chỗ của nó- trong một ngăn ký ức của ta- để mỗi lần nhớ đến ta đều thấy lòng mình rung lên bởi chút bồi hồi rất nhẹ

    " Về đâu dăm người bạn nhỏ
    tựa những vì sao đêm
    lấp lánh trong dòng Ngân Hà của trí nhớ"
    (Nguyễn Hồi Thủ )


    Và điều đáng kể nhất, chính là những dư vị còn lại trong trái tim ta, làm đầy ắp tâm hồn ta. Những dư vị ngọt ngào như một tình bạn - dù đã nhạt nhòa.
    Nguồn:hoathuytinh.com
    Hãy đọc đi nếu bạn cảm thấy thích và có ý nghĩa
    Đọc và suy ngẫm CryĐọc và suy ngẫm CryĐọc và suy ngẫm CryĐọc và suy ngẫm SmileĐọc và suy ngẫm SmileĐọc và suy ngẫm Smile
    CongNguyen_spnvk35
    CongNguyen_spnvk35
    Điều hành viên
    Điều hành viên


    Giới tính : Nam
    Tổng số bài gửi : 218
    Tuổi : 33
    Cảm ơn : -2

    Đọc và suy ngẫm Empty Re: Đọc và suy ngẫm

    Bài gửi by CongNguyen_spnvk35 2011-12-05, 23:22

    Cho và nhận Đọc và suy ngẫm Unstarred Đọc và suy ngẫm Blank

    Tác giả: ngthanhcm Phân loại: Truyện

    Một người đàn ông bị lạc giữa một sa mạc rộng lớn. Ông mệt lả và khát khô, sẵn sàng đánh đổi bất kì cái gì chỉ để lấy một ngụm nước mát.

    Đi mãi đi mãi, đến khi đôi chân của ông đã sưng lên nhức nhối, ông thấy 1 căn lều: cũ, rách nát, không cửa sổ.

    Ông nhìn quanh căn lều và thấy ở 1 góc tối, có 1 cái máy bơm nước cũ và rỉ sét. Tất cả trở nên lu mờ đi bên cạnh cái máy bơm nước, người đàn ông vội vã bước tới, vịn chặt vào tay cầm, ra sức bơm. Nhưng không có 1 giọt nước nào chảy ra cả.

    Thất vọng, người đàn ông lại nhìn quanh căn lều. Lúc này, ông mới để ý thấy 1 cái bình nhỏ. Phủi sạch bụi cát trên bình, ông đọc được dòng chữ nguệch ngoạc viết bằng cách lấy viên đá cào lên: “Hãy đổ hết nuớc trong bình này vào cái máy bơm. Và trước khi đi, hãy nhớ đổ nước đầy lại vào chiếc bình này”.

    Người đàn ông bật cái nắp bình ra, và đúng thật, trong bình đầy nước mát. Bỗng nhiên, người đàn ông rơi vào 1 tình thế bấp bênh. Nếu ông uống ngay chỗ nước trong bình, chắc chắn ông có thể sống sót. Nhưng nếu ông đổ hết nước vào cái bơm cũ gỉ, có thể nó sẽ bơm được nước trong lành từ sâu trong lòng đất - rất nhiều nước.

    Ông cân nhắc khả năng của cả hai sự lựa chọn: nên mạo hiểm rót nườc vào máy bơm để có nguồn nước trong lành hay uống nước trong cái bình cũ và coi như không đọc được lời chỉ dẫn? Dù sao, lời chỉ dẫn không biết đã ở đó bao lâu rồi và không biết có còn chính xác nữa không......

    Nhưng rồi cuối cùng, ông cũng quyết định rót hết nước váo cái máy bơm. Rồi ông tiếp tục nhấn mạnh cái cần của máy bơm, một lần, hai lần ….chẳng có gì xảy ra cả! Tuy hoảng hốt, nhưng nếu dừng lại, ông sẽ không còn một nguồn hy vọng nào nữa, nên người đàn ông kiên trì bơm lên xuống, lần nữa, lần nữa …. nước mát và trong lành bắt đầu chảy ra từ cái máy bơm cũ kỹ. Người đàn ông vội vã hứng nước vào bình và uống.

    Rồi ông hứng đầy bình, dành cho người nào đó có thể không may mắn bị lạc đưòng như ông và sẽ đến đây. Ông đậy nắp bình, rồi viết thêm 1 câu dưới dòng chữ có sẵn trên bình: “Hãy làm theo chỉ dẫn. Bạn phải cho trước khi bạn có thể nhận.”
    Nguồn:hoathuytinh.com
    Hãy đọc đi các bạn,đây là những bài viết mình cảm thấy rất là có ý nghĩa,bạn có cảm thấy thế không!!!?
    Đọc và suy ngẫm UnhappyĐọc và suy ngẫm UnhappyĐọc và suy ngẫm Unhappy
    Nguồn:Hoathuytinh.com
    Meo_luoi
    Meo_luoi
    Thử việc văn phòng
    Thử việc văn phòng


    Giới tính : Nữ
    Tổng số bài gửi : 73
    Tuổi : 31
    Cảm ơn : 4

    Đọc và suy ngẫm Empty Re: Đọc và suy ngẫm

    Bài gửi by Meo_luoi 2011-12-05, 23:36

    Truyện dài quá!Đọc xong 2kon mắt sắp lòi ra lun.nhưng truyện hay!

    Sponsored content


    Đọc và suy ngẫm Empty Re: Đọc và suy ngẫm

    Bài gửi by Sponsored content


      Hôm nay: 2024-11-15, 06:46