Ngày xưa, có một con ốc biển sống lạnh lùng và cô độc trong một hốc đá dưới đáy biển sâu, xa lánh tất cả, chỉ sống cho riêng mình. Thế giới của chiếc vỏ ốc chật hẹp, tối tăm được khép kín, ngăn cách với thế giới rộng lớn của đại dương đang rào rạt vỗ sóng bên ngoài. “Chả cần gì, trong chiếc vỏ ốc này cũng có đủ hơi hướng của đại dương rồi!”- ban đầu nó vẫn tự đắc như vậy. Năm tháng cứ trôi qua mải miết, đến một lúc con ốc phải hiểu rằng nó không thể tiếp tục ma mị mình được nữa. Không thỏa mãn với thế giới chung quanh, rồi cũng không thỏa mãn với chính bản thân mình, con ốc chỉ mong sao được sống một cuộc đời khác, cuộc đời mà nó tin rằng xứng đáng với nó hơn. Nghe con ốc cầu xin, vị thần biển nhìn nó bằng cái nhìn thương hại, nhưng rồi cũng đồng ý giúp con ốc toại nguyện.
Con ốc biển bỏ cái hốc đá của mình, lên bờ và hóa thành… một chàng trai. Khó tin thật, nhưng chúng ta cũng không phải bận tâm thắc mắc bởi vì trong thế giới cổ tích thì những điều huyền hoặc như vậy đều có thể xảy ra. Tuy với vóc dáng con người, nhưng chàng ốc - từ bây giờ chúng ta hãy tạm gọi như vậy – vì vẫn là con ốc biển nên không thể sống được nếu không tiếp tục mang chiếc vỏ ốc bọc quanh người. May mắn là thần biển đã giúp cho chiếc vỏ ốc kỳ lạ đó trở nên vô hình dưới ánh sáng mặt trời. Người ta chỉ có thể nhận ra chiếc vỏ ốc đó nếu chạm vào người chàng ốc hoặc thấy chàng ốc vào lúc thiếu ánh mặt trời. Chàng ốc bắt đầu một cuộc đời mới, được mọi người tin cậy và quý mến, không ai ngờ rằng đó là một con ốc biển mang lốt người.
Muốn che giấu để không bị phát hiện rằng mình đang giả dối thì chỉ có một cách duy nhất là tiếp tục giả dối. Chàng ốc ngày càng lún sâu trong tư thế đánh lừa mọi người để đạt được lòng tin của mọi người. Khi giao tiếp, bao giờ chàng ốc cũng phải giữ một khoảng cách cần thiết, không để ai đến quá gần, e rằng có thể bị người ta chạm vào và phát hiện ra chiếc vỏ ốc vô hình. Khi sắp tắt ánh mặt trời thì chàng ốc phải vội vã trở về phòng riêng vì sợ mọi người thấy ánh lân tinh của chiếc vỏ ốc lóa lên trong bóng đêm. Thời gian qua đi, trong mắt mọi người, chàng ốc vẫn được xem như là một con người chân chính
Lẽ ra điều bí mật của chàng ốc sẽ không bao giờ bị phát hiện, nhưng rồi một ngày kia chàng ốc yêu một người con gái. Mối tình đó trở thành nỗi nghiệt ngã vì chàng ốc phải dối lừa cả người yêu của mình. Càng yêu nàng bao nhiêu, chàng ốc càng phải giữ sự xa cách bấy nhiêu. Nhưng mắt người yêu là tấm gương soi trung thực nhất của mỗi con người. Trước ánh mắt đó, người ta khó lòng còn có thể giữ mãi được sự mơ hồ về những phẩm giá mà mình không có được. Đến một ngày, chàng ốc bị bệnh, cô gái tìm đến nhà thăm người yêu. Thấy chàng ốc nằm thiêm thiếp, thương quá, cô gái nhè nhẹ cúi xuống hôn lên trán người yêu thì kinh hãi nhận ra có chiếc vỏ ốc vô hình bao quanh người chàng ốc, thế nên cô gái hoảng sợ bỏ chạy. Chàng ốc đau khổ từ bỏ thế giới loài người, chạy lên một đỉnh núi đá đứng thẫn thờ. Trong một phút tuyệt vọng, chàng ốc lao người vào vách đá để đập nát chiếc vỏ ốc đáng nguyền rủa đó. Nhưng khi chiếc vỏ ốc vỡ tan ra thì chàng ốc cũng gục xuống và chết.
Người ta kể rằng những vụn vỡ của chiếc vỏ ốc ấy bị gió cuốn đi rất xa và rơi xuống - hình như mãi đến bây giờ vẫn còn rơi. Những ai rủi ro bị một tí bụi vỡ của chiếc vỏ ốc ấy chạm vào người thì lại phải mang một chiếc vỏ ốc vô hình đi trong cuộc đời.
Có khi chúng ta đã gặp những con người khốn khổ đó. Họ có một chiếc vỏ ốc vô hình thật to và kỳ quái chụp lên người. Đó chính là nỗi ám ảnh cay nghiệt, dằn dai suốt cả một đời. Họ là những kẻ hãnh tiến, sống thiếu lòng trung thực, luôn muốn tự khẳng định nhưng lại không bao giờ dám sống thật với mình. Đóng kịch với cuộc đời, có "diễn viên" nhập vai rất xuất sắc, có "diễn viên" diễn rất gượng gạo. Họ thật cô đơn, cả khi được yêu thương và tin cậy. Họ không có gì để thanh minh cho thái độ sống mòn dưới chiếc vỏ ốc, vậy mà cứ mãi ngại ngần chưa dám cởi bỏ chiếc vỏ ốc quá nặng trên lưng.
Đừng đợi đến khi được yêu thương rồi mới yêu thương.
Đừng đợi đến khi cô đơn rồi mới nhận ra giá trị của những người bạn.
Đừng đợi có một công việc thật vừa ý rồi mới bắt đầu vào làm việc.
Đừng đợi đến khi có thật nhiều rồi mới chịu chia sẻ đôi chút.
Đừng đợi tới khi vấp ngã rồi mới nhớ đến những lời khuyên.
Đừng đợi đến khi có thật nhiều thời gian rồi mới khởi đầu một công việc.
Đừng đợi đến khi làm người khác buồn lòng rồi mới cố xin lỗi.
Đừng đợi vì bạn không thể biết bạn sẽ phải đợi bao lâu.
Đừng đợi phải nhìn thấy một nụ cười rồi mới mỉm cười lại.
Con ốc biển bỏ cái hốc đá của mình, lên bờ và hóa thành… một chàng trai. Khó tin thật, nhưng chúng ta cũng không phải bận tâm thắc mắc bởi vì trong thế giới cổ tích thì những điều huyền hoặc như vậy đều có thể xảy ra. Tuy với vóc dáng con người, nhưng chàng ốc - từ bây giờ chúng ta hãy tạm gọi như vậy – vì vẫn là con ốc biển nên không thể sống được nếu không tiếp tục mang chiếc vỏ ốc bọc quanh người. May mắn là thần biển đã giúp cho chiếc vỏ ốc kỳ lạ đó trở nên vô hình dưới ánh sáng mặt trời. Người ta chỉ có thể nhận ra chiếc vỏ ốc đó nếu chạm vào người chàng ốc hoặc thấy chàng ốc vào lúc thiếu ánh mặt trời. Chàng ốc bắt đầu một cuộc đời mới, được mọi người tin cậy và quý mến, không ai ngờ rằng đó là một con ốc biển mang lốt người.
Muốn che giấu để không bị phát hiện rằng mình đang giả dối thì chỉ có một cách duy nhất là tiếp tục giả dối. Chàng ốc ngày càng lún sâu trong tư thế đánh lừa mọi người để đạt được lòng tin của mọi người. Khi giao tiếp, bao giờ chàng ốc cũng phải giữ một khoảng cách cần thiết, không để ai đến quá gần, e rằng có thể bị người ta chạm vào và phát hiện ra chiếc vỏ ốc vô hình. Khi sắp tắt ánh mặt trời thì chàng ốc phải vội vã trở về phòng riêng vì sợ mọi người thấy ánh lân tinh của chiếc vỏ ốc lóa lên trong bóng đêm. Thời gian qua đi, trong mắt mọi người, chàng ốc vẫn được xem như là một con người chân chính
Lẽ ra điều bí mật của chàng ốc sẽ không bao giờ bị phát hiện, nhưng rồi một ngày kia chàng ốc yêu một người con gái. Mối tình đó trở thành nỗi nghiệt ngã vì chàng ốc phải dối lừa cả người yêu của mình. Càng yêu nàng bao nhiêu, chàng ốc càng phải giữ sự xa cách bấy nhiêu. Nhưng mắt người yêu là tấm gương soi trung thực nhất của mỗi con người. Trước ánh mắt đó, người ta khó lòng còn có thể giữ mãi được sự mơ hồ về những phẩm giá mà mình không có được. Đến một ngày, chàng ốc bị bệnh, cô gái tìm đến nhà thăm người yêu. Thấy chàng ốc nằm thiêm thiếp, thương quá, cô gái nhè nhẹ cúi xuống hôn lên trán người yêu thì kinh hãi nhận ra có chiếc vỏ ốc vô hình bao quanh người chàng ốc, thế nên cô gái hoảng sợ bỏ chạy. Chàng ốc đau khổ từ bỏ thế giới loài người, chạy lên một đỉnh núi đá đứng thẫn thờ. Trong một phút tuyệt vọng, chàng ốc lao người vào vách đá để đập nát chiếc vỏ ốc đáng nguyền rủa đó. Nhưng khi chiếc vỏ ốc vỡ tan ra thì chàng ốc cũng gục xuống và chết.
Có khi chúng ta đã gặp những con người khốn khổ đó. Họ có một chiếc vỏ ốc vô hình thật to và kỳ quái chụp lên người. Đó chính là nỗi ám ảnh cay nghiệt, dằn dai suốt cả một đời. Họ là những kẻ hãnh tiến, sống thiếu lòng trung thực, luôn muốn tự khẳng định nhưng lại không bao giờ dám sống thật với mình. Đóng kịch với cuộc đời, có "diễn viên" nhập vai rất xuất sắc, có "diễn viên" diễn rất gượng gạo. Họ thật cô đơn, cả khi được yêu thương và tin cậy. Họ không có gì để thanh minh cho thái độ sống mòn dưới chiếc vỏ ốc, vậy mà cứ mãi ngại ngần chưa dám cởi bỏ chiếc vỏ ốc quá nặng trên lưng.
Đừng đợi đến khi được yêu thương rồi mới yêu thương.
Đừng đợi đến khi cô đơn rồi mới nhận ra giá trị của những người bạn.
Đừng đợi có một công việc thật vừa ý rồi mới bắt đầu vào làm việc.
Đừng đợi đến khi có thật nhiều rồi mới chịu chia sẻ đôi chút.
Đừng đợi tới khi vấp ngã rồi mới nhớ đến những lời khuyên.
Đừng đợi đến khi có thật nhiều thời gian rồi mới khởi đầu một công việc.
Đừng đợi đến khi làm người khác buồn lòng rồi mới cố xin lỗi.
Đừng đợi vì bạn không thể biết bạn sẽ phải đợi bao lâu.
Đừng đợi phải nhìn thấy một nụ cười rồi mới mỉm cười lại.