DSO - DIỄN ĐÀN SINH VIÊN ĐÀ LẠT

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

DIỄN ĐÀN SINH VIÊN ĐẠI HỌC ĐÀ LẠT


    Mình là gì hả anh?

    chanhconuong
    chanhconuong
    Điều hành viên
    Điều hành viên


    Giới tính : Nữ
    Tổng số bài gửi : 932
    Tuổi : 33
    Cảm ơn : 102

    Mình là gì hả anh? Empty Mình là gì hả anh?

    Bài gửi by chanhconuong 2010-12-01, 15:38

    Mình là gì hả anh?



    Sẽ chẳng có một cái kết thúc nào đáng gọi tên cho mối quan hệ này, mình cứ yêu nhau cho đến khi nào có thể, cho đến khi hai đứa tìm được một nửa của mình.
    Anh thường lên giây cót với em như thế. Nếu ai đó cũng là một người con gái như em thì ắt hẳn họ sẽ dừng lại, vì chẳng ai muốn bên một người mà chính anh ta thừa nhận chỉ là tạm bợ. Em cũng là em và khổ thay... Chỉ em.

    Anh yêu em thật ( có lẽ vậy ). Anh quan tâm tới em thật ( có lẽ vậy ). Nhưng để đến được với nhau cả hai phải bước những bước dài. Em chẳng đủ sức để vượt qua những bước quá tầm ấy còn anh?.... Dường như chưa bao giờ muốn kéo lấy em gần thêm chút nữa. Chúng mình mỗi người cầm một đầu sợi giây nửa muốn giữ, nửa buông.
    Em! Lầm lũi trong thứ tình cảm ấy, cố nhặt nhạnh cho mình một niềm tin. Nói đúng hơn là em mong một lần được anh kéo niềm tin ấy xuống...Nhưng.... cao quá .... xa quá. Mong một lần anh nói anh thực sự muốn ở bên em. Nhưng ... Cảm giác duy nhất anh đưa đến cho em chỉ là trạm dừng chân.... là qua ngày để đợi những thứ của riêng mình.

    Anh đợi ngày mai của anh còn em chơi vơi với tình yêu dành cho anh hiện tại.Em muốn sống với chính tình cảm của mình, sống thật với con tim mình và trọn vẹn với anh. Nhưng chỗ nào cho em? Chỗ nào cho em khi anh thổi tình yêu anh vào quả bóng có thể bay cao mà chẳng cần gió? Em phải là gì để gần được quả bóng ấy? Là mây? Là không khí? Là trời xanh? Hay là những ngọn cây để đợi ngày bóng vô tình vướng phải? Là gì hả anh?

    Em chẳng thể viết nên những bản tình ca, chẳng thể gửi tới anh làn gió mát trong mỗi ngày hè. Chẳng thể khỏa trong trong ánh trăng bạc và hái về cho anh những vì tinh tú. Em chỉ có thể là em thôi, với một tình yêu khát khao trao trọn. Cả những mong ước nhỏ nhoi được nép vào anh trong những cô đêm.

    Có những thứ đơn giản nhưng hóa xa xỉ nếu đặt không đúng chỗ. Niềm tin em tát cạn trong hững hờ anh. Em chênh vênh khi tìm điểm tựa trong thứ tình cảm em vô cùng hoang mang mỗi lần cố gọi tên.

    Mình là gì hả anh?Nếu là tình yêu sao anh không một lần nắm giữ? Nếu là tình bạn sao anh gửi những cảm xúc quá đỗi nồng nàn để em liêu xiêu khi chính em bị mềm lòng trước những gửi trao ấy, rồi lại hoang mang sau mỗi thực tại hiện về... và não căng ra... trái tim thôi không thổn thức. Chênh vênh quá ....Em muốn dừng lại, thôi không tìm kiếm một cái đích ở anh nữa. Em muốn dừng lại và nhìn thẳng vào khoảng cách của hai đứa mình - QUÁ XA - cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Em muốn dừng lại để thấy rõ hơn điều mình thực sự có thể chạm đến.

    Nhưng!Lúc em nghĩ mình tỉnh táo nhất lại là lúc em say nhất. Lúc em nghĩ mình có thể mạnh mẽ đưa ra những quyết định dứt khoát thì đó là lúc em mong manh hơn bao giờ.


    Chưa một lần chạm tay nên anh chẳng thể biết có một bàn tay luôn lạnh dù nắng vẫn đổ chang chang trên đường.
    Chỉ có chiếc gầu sòng vẫn đều nhịp tát cạn niềm tin trong em ... khi anh ..... hờ hững.
    [You must be registered and logged in to see this link.]

      Hôm nay: 2024-11-15, 01:08