Có đôi lúc cô đơn...buồn..cry...
Khi người ta đã đủ đau khổ và quá sức chịu đựng, người ta sẽ khóc. Hay chỉ cần quá hạnh phúc, quá nhớ thương, người ta cũng sẽ khóc.
Những
giọt nước mắt cứ lăn dài trên má, rơi xuống đất, xuống áo, chạy vào kẽ
môi cứ như thể sẽ làm cho người ta cảm thấy được tắm mát, được “hạ
nhiệt” và…sau đó, cũng sẽ tới một lúc người ta thôi khóc…
Nhưng khi người ta đã khóc đến sưng mắt, khóc đến thảm thương thì việc gì người ta cũng dám làm…Tự tử,
đó là một trong những điều đầu tiên…Dùng dao rạch tay, uống thuốc quá
liều, uống thuốc trừ sâu, tận hưởng cảm giác rơi tự do… Điều gì người
ta cũng dám… Một phút nông nổi nhất thời trong cô đơn và tuyệt vọng, còn gì cô đơn hơn thế???
Cần một vòng tay, cần một cái nắm tay, cần một ánh mắt, cần một lời mắng, cần…cần nhiều lắm…cần
cả một giọt nước mắt của ai đó khác… Nhưng họ chẳng dám nói ra, vì
trong lúc nhất thời, xung quanh họ, chẳng có ai quan tâm đến họ cả… Đơn
giản vì chính những người đang ở xung quanh là nguyên nhân của những
giọt nước mắt kia… Còn những người quan tâm đến họ thì lại đang ở xa, rất xa, xa vô tận…dù chỉ là vài ba cây số hay vài trăm mét…
Cô đơn nơi đông người…Tin được không nhỉ? Được, vì
ai biết được đâu là người quan tâm đến người khác bằng cả trái tim???
Nếu có người biết quan tâm thì nơi đông người đã không vắng vẻ như
vậy…Giá như được ôm bụng một ai đó, dụi đầu vào bụng người đó và khóc…
Giá như có một người lạ bảo rằng yêu ta lắm bằng sự chân thành…thì nỗi cô đơn sẽ vơi bớt gần hết… Giá như kẻ thù của ta gọi hỏi thăm ta khi mắc bệnh…thì nỗi ngạc nhiên sẽ hút cạn nỗi cô đơn…
[You must be registered and logged in to see this link.]
Người
vĩ đại nhất là người biết lắng nghe…người nhỏ bé nhất là người chỉ mãi
lo nói... Nhưng vì có người đang cảm thấy mình nhỏ bé như chiếc đập
nước đầy nước, chợt có thể vỡ òa vì có người vĩ đại kề bên… Có thể
không có nước mắt cho sự vỡ òa, nhưng thay vào đó là lòng biết ơn vô
biên khi có người chịu nghe mình nói khi cô đơn… Như một chiếc đập đầy
nước có thể san sẻ nước sang một đại dương gần kề… Và bạn thấy đấy,
chiếc đập nước vẫn còn nguyên vẹn…vì đã có đại dương san sẻ bớt nỗi cô
đơn…
Và…bằng cách lắng nghe bằng trái tim, bạn đã có thể cứu được một ai đó…đang cô đơn…
Khi người ta đã đủ đau khổ và quá sức chịu đựng, người ta sẽ khóc. Hay chỉ cần quá hạnh phúc, quá nhớ thương, người ta cũng sẽ khóc.
Những
giọt nước mắt cứ lăn dài trên má, rơi xuống đất, xuống áo, chạy vào kẽ
môi cứ như thể sẽ làm cho người ta cảm thấy được tắm mát, được “hạ
nhiệt” và…sau đó, cũng sẽ tới một lúc người ta thôi khóc…
Nhưng khi người ta đã khóc đến sưng mắt, khóc đến thảm thương thì việc gì người ta cũng dám làm…Tự tử,
đó là một trong những điều đầu tiên…Dùng dao rạch tay, uống thuốc quá
liều, uống thuốc trừ sâu, tận hưởng cảm giác rơi tự do… Điều gì người
ta cũng dám… Một phút nông nổi nhất thời trong cô đơn và tuyệt vọng, còn gì cô đơn hơn thế???
Cần một vòng tay, cần một cái nắm tay, cần một ánh mắt, cần một lời mắng, cần…cần nhiều lắm…cần
cả một giọt nước mắt của ai đó khác… Nhưng họ chẳng dám nói ra, vì
trong lúc nhất thời, xung quanh họ, chẳng có ai quan tâm đến họ cả… Đơn
giản vì chính những người đang ở xung quanh là nguyên nhân của những
giọt nước mắt kia… Còn những người quan tâm đến họ thì lại đang ở xa, rất xa, xa vô tận…dù chỉ là vài ba cây số hay vài trăm mét…
Cô đơn nơi đông người…Tin được không nhỉ? Được, vì
ai biết được đâu là người quan tâm đến người khác bằng cả trái tim???
Nếu có người biết quan tâm thì nơi đông người đã không vắng vẻ như
vậy…Giá như được ôm bụng một ai đó, dụi đầu vào bụng người đó và khóc…
Giá như có một người lạ bảo rằng yêu ta lắm bằng sự chân thành…thì nỗi cô đơn sẽ vơi bớt gần hết… Giá như kẻ thù của ta gọi hỏi thăm ta khi mắc bệnh…thì nỗi ngạc nhiên sẽ hút cạn nỗi cô đơn…
[You must be registered and logged in to see this link.]
Người
vĩ đại nhất là người biết lắng nghe…người nhỏ bé nhất là người chỉ mãi
lo nói... Nhưng vì có người đang cảm thấy mình nhỏ bé như chiếc đập
nước đầy nước, chợt có thể vỡ òa vì có người vĩ đại kề bên… Có thể
không có nước mắt cho sự vỡ òa, nhưng thay vào đó là lòng biết ơn vô
biên khi có người chịu nghe mình nói khi cô đơn… Như một chiếc đập đầy
nước có thể san sẻ nước sang một đại dương gần kề… Và bạn thấy đấy,
chiếc đập nước vẫn còn nguyên vẹn…vì đã có đại dương san sẻ bớt nỗi cô
đơn…
Và…bằng cách lắng nghe bằng trái tim, bạn đã có thể cứu được một ai đó…đang cô đơn…
[/center]