Hj các member trong 4room... thế là sau 1 time cứ copy vs paste... thì nay, ngodong định "THỬ BÚT" lun ... he he... nói thiệt, là sv khoa nguvan nhưng it khi sáng tác văn thơ lắm... hum nay bùn bùn vì thất tình nên ngodong "to gan" tự vít 1 tác phẩm đầu tay.. pà kon xem rùi cho ý kiến nha (^^)
5 posters
Thông páo... thông páo.... (ai iu truyện ngắn thì zô ủng hộ nha ^^)
LeXuanTien_Spnvk32- Giám sát viên
- Giới tính :
Tổng số bài gửi : 704
Tuổi : 34
Cảm ơn : 83
LeXuanTien_Spnvk32- Giám sát viên
- Giới tính :
Tổng số bài gửi : 704
Tuổi : 34
Cảm ơn : 83
“Nỗi buồn ơi…nếu mi là của cải… thì ta đây giàu có đến vô cùng”
Anh gặp em trong cái se lạnh của phố núi Đà Lạt… Cái xứ sở của sương mù…của ngàn thông và………. của vạn nỗi buồn…
Anh – một kẻ thích cô đơn, thích cuộc sống tự do , không ràng buộc, có thể là như vậy em nhỉ, nhưng điều đó chỉ đúng trước khi anh găp em mà thôi.
Anh biết…. có lẽ, con người của anh đã dần đổi thay , đã có lúc anh tự nhìn vào gương , nhìn thật kỹ khuôn mặt mình , cái tuổi 21 dường như là quá trẻ đối với khuôn mặt già nua của anh… 21 tuổi nhưng anh chưa từng có lấy 1 mối tình vắt vai… có chăng là vài mối tình sương gió, thoắt đến rồi thoắt đi như 1 cơn gió nhẹ trên cành thông thơ mộng. Anh đã tưởng chừng con tim mình đã đi vào giấc ngủ đông lạnh lẽo… thế rồi , em – người đã cho anh cái cảm giác ấm áp xua tan đi cái cảm giác lạnh lẽo , đơn độc .
“ Người yêu ơi, mong trọn đời ta chung đôi…” lời bài hát ấy dường như luôn hiện diện trong tâm trí anh…. Anh luôn có một ước mong… đó là được gần em trong những khi em buồn…những khi em cần 1 bờ vai bên cạnh… Nhưng em ạ… dường như anh càng cố đi tìm thì em càng trốn chạy… thà em trốn thật kỹ để anh không thể tìm thấy em nữa… thế nhưng… tại sao em lại để lại dấu vết… rồi em bắt anh phải đi tìm em giữa 2 ngã rẽ : hy vọng và thất vọng….
Em à!
Em có hiểu cảm giác của anh lúc này không… dù rằng chúng ta quen biết nhau chưa lâu… nhưng… mỗi lần gặp em, anh chỉ muốn nói với em rằng… “ Anh … anh…nhớ em….”
Chỉ vậy thôi nhưng sao khó quá em ơi… anh không biết phải làm sao để có can đảm vượt qua cái ranh giới của hai chữ tình bạn để nói với em những gì mà anh đang suy nghĩ… Anh sợ.. thật sự anh sợ , nếu anh vượt qua cái giới hạn đó… nếu may mắn, anh sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian này. Còn , nếu không , anh lại là người bất hạnh nhất… có lẽ , anh không đủ can đảm để đối mặt với chuyện này… Cuộc chơi 50/50 thật quá khác nghiệt với anh em à… Thôi… có lẽ , anh đành chấp nhận làm sứ mệnh của “những chàng trai không phải là người yêu”… Rồi , anh biết , sẽ có người cho anh là khờ khạo… nhưng , đó chính là niềm hạnh phúc của anh , được gặp gỡ em , được nhìn thấy em cười , đó chính là niềm an ủi , động viên lớn nhất đối với anh…. 1 chàng sinh viên xa nhà….
“Trời buồn nên đổ cơn mưa
Ta buồn ngồi đếm sao thưa một mình
Người về vui với người tình
Riêng ta một bóng…một hình đơn côi”.
LeXuanTien – SPNVK32
Anh gặp em trong cái se lạnh của phố núi Đà Lạt… Cái xứ sở của sương mù…của ngàn thông và………. của vạn nỗi buồn…
Anh – một kẻ thích cô đơn, thích cuộc sống tự do , không ràng buộc, có thể là như vậy em nhỉ, nhưng điều đó chỉ đúng trước khi anh găp em mà thôi.
Anh biết…. có lẽ, con người của anh đã dần đổi thay , đã có lúc anh tự nhìn vào gương , nhìn thật kỹ khuôn mặt mình , cái tuổi 21 dường như là quá trẻ đối với khuôn mặt già nua của anh… 21 tuổi nhưng anh chưa từng có lấy 1 mối tình vắt vai… có chăng là vài mối tình sương gió, thoắt đến rồi thoắt đi như 1 cơn gió nhẹ trên cành thông thơ mộng. Anh đã tưởng chừng con tim mình đã đi vào giấc ngủ đông lạnh lẽo… thế rồi , em – người đã cho anh cái cảm giác ấm áp xua tan đi cái cảm giác lạnh lẽo , đơn độc .
“ Người yêu ơi, mong trọn đời ta chung đôi…” lời bài hát ấy dường như luôn hiện diện trong tâm trí anh…. Anh luôn có một ước mong… đó là được gần em trong những khi em buồn…những khi em cần 1 bờ vai bên cạnh… Nhưng em ạ… dường như anh càng cố đi tìm thì em càng trốn chạy… thà em trốn thật kỹ để anh không thể tìm thấy em nữa… thế nhưng… tại sao em lại để lại dấu vết… rồi em bắt anh phải đi tìm em giữa 2 ngã rẽ : hy vọng và thất vọng….
Em à!
Em có hiểu cảm giác của anh lúc này không… dù rằng chúng ta quen biết nhau chưa lâu… nhưng… mỗi lần gặp em, anh chỉ muốn nói với em rằng… “ Anh … anh…nhớ em….”
Chỉ vậy thôi nhưng sao khó quá em ơi… anh không biết phải làm sao để có can đảm vượt qua cái ranh giới của hai chữ tình bạn để nói với em những gì mà anh đang suy nghĩ… Anh sợ.. thật sự anh sợ , nếu anh vượt qua cái giới hạn đó… nếu may mắn, anh sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian này. Còn , nếu không , anh lại là người bất hạnh nhất… có lẽ , anh không đủ can đảm để đối mặt với chuyện này… Cuộc chơi 50/50 thật quá khác nghiệt với anh em à… Thôi… có lẽ , anh đành chấp nhận làm sứ mệnh của “những chàng trai không phải là người yêu”… Rồi , anh biết , sẽ có người cho anh là khờ khạo… nhưng , đó chính là niềm hạnh phúc của anh , được gặp gỡ em , được nhìn thấy em cười , đó chính là niềm an ủi , động viên lớn nhất đối với anh…. 1 chàng sinh viên xa nhà….
“Trời buồn nên đổ cơn mưa
Ta buồn ngồi đếm sao thưa một mình
Người về vui với người tình
Riêng ta một bóng…một hình đơn côi”.
LeXuanTien – SPNVK32
Nobita- Trợ lý quản trị
- Giới tính :
Tổng số bài gửi : 1781
Tuổi : 33
Cảm ơn : 333
He he. Câu chuyện thật li kì và cảm động. Chảy hết nước mũi òi
LeXuanTien_Spnvk32- Giám sát viên
- Giới tính :
Tổng số bài gửi : 704
Tuổi : 34
Cảm ơn : 83
xia xìa... 1 ý kiến rùi... pakon típ tục đóng góp ý kiến heng
ngocducqtk32- Quản trị viên
- Giới tính :
Tổng số bài gửi : 1730
Tuổi : 34
Cảm ơn : 209
Sắp thành nhà văn được rồi đó, cố lên nhé anh trai ^^!
LeXuanTien_Spnvk32- Giám sát viên
- Giới tính :
Tổng số bài gửi : 704
Tuổi : 34
Cảm ơn : 83
2y kiến rùi... cám ơn ku đức nhìu nhiùu nha
lonely- Lao công tạp vụ
- Tổng số bài gửi : 6
Cảm ơn : 3
được đó... khi nào có phần 2 vậy?
nhockatty- Điều hành viên
- Tổng số bài gửi : 67
Cảm ơn : 12
bạn viết được đó! cố gắng lên nha bạn, mong chờ những truyện ngắn hay từ bạn!!!!
LeXuanTien_Spnvk32- Giám sát viên
- Giới tính :
Tổng số bài gửi : 704
Tuổi : 34
Cảm ơn : 83
xia xìa pakon đã ủng hộ... he he kỉu này là ngodong vít típ được rùi.. khà khà