[You must be registered and logged in to see this link.][You must be registered and logged in to see this link.]
Bạn
sẽ làm gì khi có một ngày thức dậy thấy bên mình không còn gì nữa cả.
Tiền trong túi không còn, việc làm không có, người yêu chia tay, bạn
bè, gia đình ở xa...Cuộc sống coi như mất hết ý nghĩa. Vậy mà đến lúc
đó, tôi lại tự dưng mỉm cười
Con
số không tròn trĩnh để người ta soi mình vào đó và chợt nhận ra những
thất bại. Như một chiếc gương soi trung thực để thấy ta từ thuở tập bò,
tập đi vội vàng tập chạy rồi thì ....té ngã. Có kẻ té rồi nằm luôn, có
kẻ gượng dậy để ...té tiếp. Trong suốt cuộc đời bao nhiêu lần ta ngã,
bao nhiêu lần đứng dậy ta có nhớ hết không?
Khi tiền trong túi không
còn, tôi nghĩ đến hàng triệu người trên thế giới vẫn còn đang đói khát.
Khi việc làm không có tôi tin cũng có hàng triệu người khác cũng đang
chạy đôn chạy đáo tìm việc như mình. Khi tình yêu vỡ tan, tôi viết thêm
vào thời gian biểu của mình một số giờ học thêm hoặc đi ngủ. Và rồi tôi
mìm cười. Cuộc sống vẫn cứ trôi. Đôi khi ta chao đảo. Rồi sau đó ta sẽ
nhận ra và lấy lại thế quân bình. Một câu danh ngôn nào đấy đại ý là
như vậy. Hình như tôi là người lạc quan.
Và khi người ta no đủ,
người ta sẽ không thể có được cảm giác thử sức khao khát và hy vọng.
Bởi vậy cho đến già ta vẫn cứ là bé thơ khi chơi thứ đồ chơi này đến
chán ngấy rồi lại đòi thứ khác. Tôi khao khát no đủ nhưng sẽ chẳng bao
giờ no đủ. Lúc biết mình đang đi vào cái vòng tròn của con số không,
tôi sẽ hít một hơi dài rồi vùng vẫy.
Có biết bao nhiêu người trên
Trái Đất này tìm ý nghĩa cuộc sống bằng cách ban tặng cuộc đời mình đến
những nơi xa xôi, những người cùng khổ. Thế thì tại sao ta thấy đời mất
hết ý nghĩa khi lại bắt đầu bằng bàn tay trắng
Hãy
cứ tin đi, bằng cách mỉm cười khi mình thất bại, sẽ thấy cuộc đời lại
mỉm cười. Khi ta không còn gì hết, không có gì hết, đời sẽ ban tặng ta
một cái gì đó mới mẻ hơn, hạnh phúc hơn. Sau hạnh phúc là bất hạnh, đi
hết bất hạnh rối sẽ gặp hạnh phúc. Điều đó chẳng phải là quy luật sao?
Bạn
sẽ làm gì khi có một ngày thức dậy thấy bên mình không còn gì nữa cả.
Tiền trong túi không còn, việc làm không có, người yêu chia tay, bạn
bè, gia đình ở xa...Cuộc sống coi như mất hết ý nghĩa. Vậy mà đến lúc
đó, tôi lại tự dưng mỉm cười
Con
số không tròn trĩnh để người ta soi mình vào đó và chợt nhận ra những
thất bại. Như một chiếc gương soi trung thực để thấy ta từ thuở tập bò,
tập đi vội vàng tập chạy rồi thì ....té ngã. Có kẻ té rồi nằm luôn, có
kẻ gượng dậy để ...té tiếp. Trong suốt cuộc đời bao nhiêu lần ta ngã,
bao nhiêu lần đứng dậy ta có nhớ hết không?
Khi tiền trong túi không
còn, tôi nghĩ đến hàng triệu người trên thế giới vẫn còn đang đói khát.
Khi việc làm không có tôi tin cũng có hàng triệu người khác cũng đang
chạy đôn chạy đáo tìm việc như mình. Khi tình yêu vỡ tan, tôi viết thêm
vào thời gian biểu của mình một số giờ học thêm hoặc đi ngủ. Và rồi tôi
mìm cười. Cuộc sống vẫn cứ trôi. Đôi khi ta chao đảo. Rồi sau đó ta sẽ
nhận ra và lấy lại thế quân bình. Một câu danh ngôn nào đấy đại ý là
như vậy. Hình như tôi là người lạc quan.
Và khi người ta no đủ,
người ta sẽ không thể có được cảm giác thử sức khao khát và hy vọng.
Bởi vậy cho đến già ta vẫn cứ là bé thơ khi chơi thứ đồ chơi này đến
chán ngấy rồi lại đòi thứ khác. Tôi khao khát no đủ nhưng sẽ chẳng bao
giờ no đủ. Lúc biết mình đang đi vào cái vòng tròn của con số không,
tôi sẽ hít một hơi dài rồi vùng vẫy.
Có biết bao nhiêu người trên
Trái Đất này tìm ý nghĩa cuộc sống bằng cách ban tặng cuộc đời mình đến
những nơi xa xôi, những người cùng khổ. Thế thì tại sao ta thấy đời mất
hết ý nghĩa khi lại bắt đầu bằng bàn tay trắng
Hãy
cứ tin đi, bằng cách mỉm cười khi mình thất bại, sẽ thấy cuộc đời lại
mỉm cười. Khi ta không còn gì hết, không có gì hết, đời sẽ ban tặng ta
một cái gì đó mới mẻ hơn, hạnh phúc hơn. Sau hạnh phúc là bất hạnh, đi
hết bất hạnh rối sẽ gặp hạnh phúc. Điều đó chẳng phải là quy luật sao?