DSO - DIỄN ĐÀN SINH VIÊN ĐÀ LẠT

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

DIỄN ĐÀN SINH VIÊN ĐẠI HỌC ĐÀ LẠT


    Một mùa hè đáng nhớ

    _nholien_
    _nholien_
    Điều hành viên
    Điều hành viên


    Giới tính : Nữ
    Tổng số bài gửi : 1074
    Tuổi : 34
    Cảm ơn : 23

    Một mùa hè đáng nhớ Empty Một mùa hè đáng nhớ

    Bài gửi by _nholien_ 2009-09-06, 23:51

    Ngày thường Út đi nhà trẻ. Nhưng đến hè, các cô giáo
    nhà trẻ được nghỉ nên Út ở nhà với anh chị. Vậy là nhiệm vụ trong hè
    của tôi là trông em.


    Hai từ “trông em” nghe đơn giản chứ thật ra cực lắm.
    Những buổi sáng, má tôi đi làm từ sớm. Khi Út dậy, tôi cho em đi vệ
    sinh rồi rửa mặt, đánh răng, ăn cơm nhão hay cháo đặc. Nhiều khi thức
    dậy không thấy má, Út ri rỉ khóc. Chị Hai phải dỗ dành đủ thứ như đưa
    đi chơi, kể chuyện, trưa dẫn đi đón má... Út mới chịu nín.


    Dọn dẹp xong, tôi bế Út đi chơi. Út bám bên hông tôi
    như một con nhái bén. Tôi tha Út đi loanh quanh mấy nhà trong xóm hoặc
    ra phía đầu hồi khu tập thể. Ở đó mấy đứa bạn đang chơi đủ trò hấp dẫn:
    ô ăn quan, chơi u, chơi keo, chơi trổng, chơi đánh chuyền... Dù rất ham
    nhưng tôi chỉ có thể đứng xem, bởi Út không chịu rời chị nửa bước.


    Nhà có bốn người nhưng má chỉ đủ tiền mua hai suất
    cơm. Hồi đó cả nước thiếu gạo nên phải ăn độn bột mì. Hai phần cơm được
    hai cái bánh mì. Má và tôi mỗi người nửa cái. Dũng được ưu tiên 2/3
    cái. Phần Út chỗ còn lại. Thức ăn là một cặp lồng canh lõng bõng nước.
    Đang tuổi ăn tuổi lớn nên Dũng giải quyết khẩu phần của mình trong nháy
    mắt. Má phải đút Út ăn nên miếng bánh của má vẫn còn đặt trên chén
    canh.


    Vì vậy mỗi khi ăn xong, Dũng thường lẳng lặng chùi
    mép, đi ra ngoài nhưng không ít lần tôi bắt gặp Dũng len lén nhìn phần
    ăn của má. Tôi thương nó quá nhưng nửa cái bánh của tôi đã trôi xuống
    dạ dày từ bao giờ. Đúng lúc đó má quay sang, lặng lẽ bẻ một miếng đưa
    cho nó. Tôi trừng mắt, bàn tay của Dũng khựng lại. Khuôn mặt chợt xịu
    xuống, nó lí nhí: “Dạ! Thôi má! Con no rồi!”. Nhưng má cứ ấn vào tay
    nó: “Má cho! Con ăn đi!”. Ngay lập tức Dũng cầm mẩu bánh lao ra khỏi
    nhà. Tôi lặng lẽ quay đi. Đôi khi má nhìn tôi, giọng nghèn nghẹn: “Tội
    nghiệp! Má biết nó còn đói lắm. Phải chi má đủ tiền mua thêm một suất
    nữa...”.


    Ánh mắt của ba và giọng nghèn nghẹn của má còn ám ảnh
    tôi nhiều năm sau này, mỗi khi đứng trước mâm cơm đầy đủ thịt cá hay
    những bữa tiệc linh đình.


    Một hôm, Út Vân bị một cái nhọt to như quả cau ở bắp
    vế, sưng tấy, nhức nhối. Út đau đớn khóc ri rỉ suốt đêm. Hôm sau má có
    một cuộc họp quan trọng không thể vắng, vậy là tôi phải đưa Út đi bệnh
    viện cách nhà khoảng ba cây số. Má cho tôi ba hào: 2 hào để mua vé tàu
    điện, 1 hào mua kẹo cho em.


    Đến nơi, tôi bế Út vào phòng khám. Bác sĩ khoát tay,
    nói ra gọi mẹ. Tôi nói: mẹ phải đi làm, cháu đưa em đi. Bác sĩ trố mắt
    ngạc nhiên, lắc đầu, kêu ái chà, ái chà. Ông đành gọi một y tá bế Út
    vào phòng mổ. Trao em vào tay một người lạ, tôi rơm rớm nước mắt. Hai
    tay Út bám chặt cổ chị khóc thét, nhất định không chịu rời.


    Đứng bên ngoài hành lang, nghe tiếng Út gào khóc gọi
    “Chị Hai ơi, chị Hai đâu rồi, em đau quá”..., nước mắt tôi ràn rụa. Một
    lúc sau tôi cũng bật lên, nức nở. Tôi áp mặt vào cánh cửa kêu to: “Chị
    Hai ở đây! Út ngoan, Út đừng khóc! Chị Hai thương...”. Thời gian trôi
    đi chậm chạp. Cuối cùng bác sĩ cũng bế Út ra. Mặt Út tái mét vì sợ và
    đau. Nước mắt nước mũi nhoe nhoét. Bắp vế băng trắng xóa. Bác sĩ dặn:
    “Cháu bế em cẩn thận, hết thuốc tê em sẽ đau lắm đó!”.


    Tôi bế Út ra chỗ đợi tàu. Đang thút thít, thấy trái
    mắc cọt của bà bán trái cây trước cổng bệnh viện, Út kéo tay tôi đòi
    mua. Tôi hỏi giá. Những 2 hào! Tôi ngần ngừ. Tôi chỉ còn đúng 2 hào. Mà
    vé tàu điện giá 1 hào. Tôi bế Út đi tiếp nhưng Út khóc to hơn, kêu sao
    em đau quá chị Hai ơi, chị Hai à... Cả người Út dẹo qua dẹo lại bên
    hông khiến tôi suýt ngã. Tôi quyết định bế Út quay lại...


    Không còn tiền, tôi đành bế em đi bộ dọc đường tàu về
    nhà. Tôi cứ đi như thế mải miết giữa cái nắng trưa chang chang của Hà
    Nội. Mồ hôi ròng ròng trên mặt, ướt đẫm lưng áo. Thỉnh thoảng tôi phải
    xốc Út lên rất khẽ vì sợ em đau. May mà Út không khóc, có lẽ vì đã có
    trái mắc cọt. Cứ thế vừa đi vừa nghỉ, lần hồi từng đoạn, đến gần 12 giờ
    chúng tôi cũng về đến cổng khu tập thể. Tôi thở phào khi nhận ra dáng
    má đang tất tả lao tới...


    Biết tôi bế em đi bộ từ bệnh viện về, má kêu trời.
    Nhưng thấy Út ôm khư khư trái mắc cọt, má lại cười. Cười vậy mà từ
    trong mắt má những giọt nước trong vắt cứ lăn xuống, lăn xuống...

      Hôm nay: 2024-05-07, 04:26