DSO - DIỄN ĐÀN SINH VIÊN ĐÀ LẠT

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

DIỄN ĐÀN SINH VIÊN ĐẠI HỌC ĐÀ LẠT


5 posters

    Viết cho em!

    Garnetkn
    Garnetkn
    Phó trưởng phòng
    Phó trưởng phòng


    Giới tính : Nam
    Tổng số bài gửi : 256
    Tuổi : 39
    Cảm ơn : 108

    Viết cho em! Empty Viết cho em!

    Bài gửi by Garnetkn 2009-06-11, 18:58

    Hoài niệm
    Lặng nhìn từ xa
    Lần đầu tiên nó gặp nụ cười ấy, nó đã biết con tim mình thay đổi. Nhỏ đứng đó, cười giòn tan cùng với mọi người, có lẽ cũng cười với nó. Lâu lắm rồi con tim nó mới đập lệch nhịp, không còn khô cứng, lặng lẽ với những cảm giác mà chỉ duy nhất mình nó biết, mình nó cảm nhận nữa. Lúc đó nó chỉ biết

    lặng nhìn từ xa.


    Nhỏ bạn nó nói: "Con trai mấy người chỉ biết yêu bằng mắt", nó cãi, vì theo nó, nhìn là một chuyện, còn những điều khác, không phải chỉ nhìn là có thể cảm nhận được. Nhỏ lại nói: "Chẳng phải ông thấy nó dễ thương ông mới thích", nó vẫn cãi: "Tui thích nụ cười của nhỏ"... "Thì cũng là nhìn"... Nó đuối, chịu không nói được. Ùh mà cũng phải, nhưng mà tính nó vốn nhát, nên cũng chỉ biết


    lặng nhìn từ xa.


    Rồi nó cũng gặp, cũng quen... không khó như nó tưởng tượng. Nói là nó lăng tăng làm đủ mọi chuyện chỉ vì nhỏ cũng chẳng sai. Khi cảm thấy thích 1 ai đó bạn thường hay làm gì? Nó thì không biết... có lẽ mọi thứ nó làm cũng chỉ vì muốn được nhỏ chú ý. Nhưng nó vẫn chỉ


    lặng nhìn từ xa.


    Nó thường hay len lén nhìn nhỏ, chỉ đơn giản là nhìn, như muốn lấp đầy một điều gì đấy, thỏa một cái gì đó mà chính nó không tự giải thích được. Nhớ, mong, trông, đợi... tất cả thay nhau xuất hiện trong nó. Và nó cũng vẫn chỉ


    lặng nhìn từ xa.


    Đôi lúc, nhỏ không đi học, nó cảm thấy lo, lo một điều gì đó mơ hồ không biết được. Lần đầu nó thấy nhỏ khóc, nó chỉ biết đứng nhìn, bất lực, không thể làm gì... Lúc nhỏ bệnh, nhìn nhỏ mà nó chỉ ước gì nó phải chịu những điều như thế. Nhưng rồi cũng chỉ


    lặng nhìn từ xa.


    Tình cờ nó biết rằng nhỏ sẽ thi lại vào năm sau... Sững, nó cảm thấy hụt hẩng, cảm thấy mình như đã đánh mất thứ rất quan trọng. Cả ngày hôm đó nó im lặng một cách bất thường. Nó cứ sợ nhỏ sẽ đi mãi, mãi nó sẽ không thể thấy lại được nhỏ, dù chỉ là


    lặng nhìn từ xa.


    Sinh nhật nhỏ, nó mua tặng một món quà, mang một ý nghĩa, tặng mà không mong là nhỏ sẽ đeo nó. Không đeo thật, nó cũng không ngạc nhiên, bởi nó biết mọi chuyện không dễ dàng thế. Rồi cũng tình cờ, nó thấy nhỏ đeo nó-món quà của nó tặng, một cách kín đáo... nó vui lắm. Nhưng vẫn chưa nói lên được gì cả. Cho nên nó cũng còn


    lặng nhìn từ xa.


    Thời gian trôi, nó chìm trong một mớ rối nùi những cảm xúc mà có lẽ là do chính nó tạo ra. Lặng lẽ quan tâm, lặng lẽ lo lắng, lặng lẽ cười, lặng lẽ thất vọng... Chẵng lẽ nó cứ mãi


    lặng nhìn từ xa.


    ...
    ...
    ...
    Garnetkn
    Garnetkn
    Phó trưởng phòng
    Phó trưởng phòng


    Giới tính : Nam
    Tổng số bài gửi : 256
    Tuổi : 39
    Cảm ơn : 108

    Viết cho em! Empty Re: Viết cho em!

    Bài gửi by Garnetkn 2009-06-13, 00:44

    Mãi Mãi
    "Bé mãi mãi chỉ xem anh là anh 2 thôi"

    Nhói

    lần thứ 3

    nó nghe bé nói thế...

    lần thứ 3

    nó lặng đi

    Ngốc !

    ngốc không ?

    Theo đuổi 1 điều vô vọng

    Ngốc.

    Làm những điều vô ích

    Ngốc

    "Mày là 1 thằng ngốc"

    bản thân nó nói với nó như thế.

    Đôi lúc nó tự hỏi

    "Mình đang làm gì

    đúng hay sai

    thành hay bại

    được hay mất"

    Sai

    vì hầu như nó chẳng được gì cả.

    nhưng

    làm theo con tim là đúng hay sai.

    Nó tin là đúng.

    Bại

    vì nó giờ vẫn mãi lặng nhìn.

    nhưng

    nó tin là nó sẽ thay đổi được.

    Thay đổi con tim của bé.

    Mất

    vì nó chưa hề được gì cả.

    nhưng

    mất đi 1 tí, không đáng kể.

    Nó rồi sẽ được nhiều hơn.

    Mọi chuyện nó làm

    không ít thì nhiều

    không nhỏ thì lớn

    chắc chắn

    sẽ

    để lại

    1 điều gì đó

    Và nó tin

    những cái nhỏ nhoi đó

    sẽ

    làm bé thay đổi

    "Anh sẽ làm thay đổi cái "mãi mãi" đó"

    Bằng tất cả những gì nó có thể làm được.

    Nó tin là sẽ làm được.
    Mr.l0n3ly1123
    Mr.l0n3ly1123
    Phó giám đốc DSO
    Phó giám đốc DSO


    Giới tính : Nam
    Tổng số bài gửi : 1928
    Tuổi : 35
    Cảm ơn : 72

    Viết cho em! Empty Re: Viết cho em!

    Bài gửi by Mr.l0n3ly1123 2009-06-13, 16:23

    ^oo^ muốn tìm được tình yêu thì trước hết mình phải biết cho đi tình yêu đúng hem big grin , cảm nhận mọi thứ và làm theo trái tim mách bảo là không bao giờ hối hận cả ^^!!
    Garnetkn
    Garnetkn
    Phó trưởng phòng
    Phó trưởng phòng


    Giới tính : Nam
    Tổng số bài gửi : 256
    Tuổi : 39
    Cảm ơn : 108

    Viết cho em! Empty Re: Viết cho em!

    Bài gửi by Garnetkn 2009-06-15, 00:15

    Có...Không...

    Merry Chirstas!!!
    Chúc 2 luôn vui vẻ & hạnh phúc
    em gái A2


    Anh 2 yêu quý của Bé

    Hì ! Bé biết anh sẽ không vui nếu bé nói ra những chuyện này đâu,nhưng bé rất muốn nói để anh hiểu.

    Bé coi anh như 1 người anh trai ruột bởi ở nhà bé cũng có anh tên Kiên nhưng 2 anh em trái tính nhau, chẳng bao giờ bé nói với anh trai bé rằng bé thích cái này, cái kia. Nhưng riêng anh thì khác, Bé rất muốn có 1 người anh trai như Anh!

    Lúc ở cạnh anh, bé cảm thấy rất thỏai mái & dễ chịu. Bé chẳng sợ gì cả. Bé thấy yên tâm bởi lúc đó với bé - Anh là 1 người anh trai thật sự. Bé rất quý mến & tôn trọng Anh - nhưng bé chỉ coi anh là anh trai. Tình cảm mà bé dành cho Anh sẽ mãi chỉ có thể như thế thôi.

    Bé muốn Anh mãi là người anh trai tuyệt vời trong mắt bé. Ở cạnh bé nghe bé kể chuyện & an ủi bé khi bé buồn. Đòi hỏi của bé ở 1 ông anh trai như vậy có quá đáng không ạ?

    Bé tin rằng ngày nào đó, Anh sẽ tìm đc nữa kia đích thực của mình. Anh trai yêu quý à !

    Sister !
    Bé.


    Biết là mình không hề bỏ cuộc...

    Nhưng...

    liệu có

    thay đổi được gì không ?
    Garnetkn
    Garnetkn
    Phó trưởng phòng
    Phó trưởng phòng


    Giới tính : Nam
    Tổng số bài gửi : 256
    Tuổi : 39
    Cảm ơn : 108

    Viết cho em! Empty Re: Viết cho em!

    Bài gửi by Garnetkn 2009-06-15, 00:21

    Bé biết không ?

    Lý do anh vào đội kịch, không suy nghĩ cho dù từ trước tới giờ anh chả bao giờ mạnh dạn trước đám đông, nếu không muốn nói là nhát.
    Đơn giản chỉ vì trong đội kịch
    có Bé.

    Lý do anh đề nghị thành lập nhóm học tập từ đội kịch, dù là anh thường hay sống khép kín, hay thích lặng lẽ một mình, ít khi thích ồn ào.
    Đơn giản chì vì như thế anh sẽ lại được
    thấy Bé.

    Lý do anh siêng đi học một cách thất thường, phải nói là rất lạ, một thằng mà lúc trước cả năm chả thấy đi học buổi nào, nay thì chả chịu vắng buổi học nào trên trường, dù là môn học khô khan đến đâu.
    Đơn giản chỉ vì như thế anh sẽ
    gặp Bé.

    Anh quyết tâm bỏ cả game, dù rằng trước đây anh là 1 con mọt game, chả bao giờ anh nghĩ sẽ có ngày anh không còn biết đến game, chứ nói chi đến chuyện bỏ nó.
    Đơn giản chỉ vì anh đã quyết định thay đổi chính mình
    vì Bé.

    Anh lo lắng như thế nào khi thấy Bé bệnh, bực tức như thế nào khi chỉ có thể đứng nhìn Bé khóc, hạnh phúc như thế nào khi thấy Bé cười, buồn bả như thế nào khi không thấy Bé...
    Đơn giản chỉ vì anh luôn nghĩ
    về Bé.

    Anh đi làm cũng vì nhiều lý do, trong đó có 1 lý do là anh không muốn mình rảnh rang, anh muốn cho mình bận rộn.
    Đơn giản chỉ vì lúc nào rảnh anh luôn luôn nghĩ
    đến Bé.

    Lúc Bé cười, khi ấy nụ cười đó làm anh như quên hết tất cả.
    Lúc Bé ngủ, đôi mắt khép hờ, Bé trông như 1 thiên thần nhỏ.
    Lúc Bé mắc cỡ, Bé đỏ mặt, nhìn rất chi là đáng yêu.
    Đơn giản chỉ vì những lúc như thế, trong anh không ai dễ thương
    hơn Bé.

    Mọi hành động dù nhỏ hay lớn, dù nhiều hay ít của Bé cũng làm anh suy nghĩ rất nhiều. Anh thực sự tinh trong việc nhận xét thái độ của người khác, nhưng với Bé, anh chịu, anh chả đóan ra được gì, chính xác hơn anh sợ rằng cái tình cảm của anh sẽ làm sai lệch đi mọi cảm nhận của mình.
    Đơn giản chỉ vì trong tim anh lúc này thực sự đã
    tồn tại hình ảnh Bé.

    ...

    Lúc cảm nhận được những khác lạ trong anh khi thấy Bé, anh nghĩ chỉ là những cảm xúc thóang qua. Nhưng rồi anh biết nó không chỉ thóang qua như anh tưởng, nó đọng lại và ngày càng lớn dần lên. Anh biết là anh đang thích Bé.

    Anh tự đề ra cho mình 2 mục tiêu, thứ nhất là học, ráng chí ít cũng không cho thi lại môn nào. Thứ hai là tình cảm, anh sẽ chinh phục được Bé trong thời gian 4 năm học, dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, anh vẫn tự hứa là không bỏ cuộc. Tự thề là sẽ mặc cái áo lạnh vào người chỉ khi nào anh đã có Bé... ngốc không?

    Khi biết rằng bé thích 4, từ chính miệng bé 5 nói (bé 5 thì chả bao giờ đùa như mọi người), và qua cảm nhận của chính anh, anh thực sự biết là Bé thích 4. Nhưng giữa cả 2 vẫn chưa có gì, vẫn là anh em trong nhóm. Anh vẫn tiếp tục, vì anh tin là anh đang làm đúng, vì nếu lúc này anh bỏ cuộc thì anh sẽ mất đi Bé "mãi mãi".

    Lúc biết là Dũng cũng thích Bé, anh cũng không ngạc nhiên, cả chuyện vài chàng trong lớp cũng liêu xiêu vì bé, anh cũng chả quan tâm lắm. Bé dễ thương xinh xắn là thế, chuyện đó cũng chả có gì lạ. Anh xem đó là một vài chông gai nhỏ trong việc đến với Bé, đối với anh là chuyện nhỏ, anh vượt qua được.

    Bé 6 nói là 4 sẽ tỏ tình với Bé, anh lại sợ. Dù rằng anh đã từng nói: "Quyết định vẫn ở nơi Bé", nhưng... anh sợ mất đi một thứ mà nó vốn không thuộc về anh, ngốc không?. Anh hẹn gặp riêng Bé cũng chỉ vì thế, vì sợ mất nó. Lúc nghe Bé nói là không nhận lời 4, anh thở phào nhẹ nhõm. Thế mà sáng hôm sau, chỉ 1 câu nói của thằng 3 và bé 7, anh lại cuống lên, lại sợ... Ba ngày mất ngủ vì suy nghĩ lung tung, rồi cũng ổn, anh vẫn tiếp tục "lặng nhìn", dù vẫn có 1 câu hỏi lớn trong anh là tại sao Bé không nhận lời 4.

    Út, bé 5, bé 6 nói là Bé đang cặp lại Dũng, anh tin. Nhưng anh cũng không lo lắng gì mấy, anh nghĩ là Bé chỉ coi Dũng như "1 người anh họ" như Bé từng nói. Thế cho nên anh vẫn tiếp tục theo đuổi cái mục tiêu mà anh đã đề ra cho chính anh.

    Hôm nay Bé nói bé đã có người yêu, đó là Dũng, anh thực sự buồn lắm, anh không tin, nhưng sao... Trời Đà Lạt lạnh, thật sự lạnh, dưới 10 độ, anh chịu lạnh cũng giỏi, nhưng mà mấy bữa nay phải thêm 1 cái áo nữa mới chịu nổi. Thế mà hôm nay, mặc 1 cái áo sơ mi cụt tay, gió buốc như cắt, lặng lẽ đi, cái lạnh chả thấm vào đâu cả, nó quá bé nhỏ. Lời của Bé nói và lời của mọi người nói sao mà khác xa nhau quá...

    Anh biết là có rất nhiều cái anh chả hơn gì Dũng, nhưng anh tin là tình cảm anh dành cho Bé hơn bất cứ ai. Anh từng tự nói với chính anh, một quyết tâm, hay chỉ là 1 sự ngu ngốc?
    Trừ khi trong Bé thực sự ko có anh
    Trừ khi Bé đã có 1 ai để yêu thương
    Trừ khi người yêu thương Bé thực sự làm cho Bé hạnh phúc
    Trừ khi trong anh không còn Bé
    Thì anh sẽ bỏ cuộc...

    Dù là "mãi mãi", nhưng anh không chấp nhận, nếu anh buông xuôi, thì tình cảm anh dành cho Bé chả là gì cả, nếu như tất cả những điều này chỉ là thử thách để anh có được Bé, thì dù khó khăn hơn gấp mấy lần, anh tin là sẽ làm được. Chỉ mới là những gian nan chút ít mà anh đã từ bỏ thì "mãi mãi" anh sẽ không bao giờ có được Bé cả.

    Nếu như những gì anh thấy, anh nghe cho đến lúc này chỉ là do Bé thử anh, do Bé chưa thực sự muốn nghĩ đến chuyện này, anh tin chắc là anh sẽ vượt qua được.

    Nếu như những gì anh thấy, anh nghe là sự thật. Anh sẽ chờ, 3 hay 5 năm, anh chờ được. Vì anh không hề muốn bỏ cuộc,
    vì trong anh Bé rất quan trọng,
    vì anh thực sự không muốn mất đi một điều không thuộc về mình.
    Vô vọng hay không là do chính ta, nếu cứ nghĩ là vô vọng thì nó sẽ mãi là vô vọng.
    Cơ hội không tự đến, nếu không có cơ hội thì ta phải biết tự tạo lấy cơ hội.

    Bé đã làm thay đổi cả con người anh biết không? Anh nghiêm túc khi nghĩ đến mọi chuyện, mọi thứ, anh không nghĩ đây chỉ là tình cảm thóang qua, anh biết trong anh Bé chiếm vị trí như thế nào: là tất cả. Chính vì thế, anh không bỏ cuộc.

    "Anh tin là anh làm được"

    Đó là điều anh tự hứa với ch
    ính mình.


    Được sửa bởi Garnetkn ngày 2009-06-15, 10:24; sửa lần 1.
    ThuatDL
    ThuatDL
    Quản trị viên
    Quản trị viên


    Giới tính : Nam
    Tổng số bài gửi : 2137
    Tuổi : 39
    Cảm ơn : 122

    Viết cho em! Empty Re: Viết cho em!

    Bài gửi by ThuatDL 2009-06-15, 00:52

    ui cha, hay nha!
    Admin
    Admin
    Quản trị viên
    Quản trị viên


    Giới tính : Nam
    Tổng số bài gửi : 1422
    Cảm ơn : 207

    Viết cho em! Empty Re: Viết cho em!

    Bài gửi by Admin 2009-06-16, 14:21

    Hay quá ! 1 vote for you ~!
    Garnetkn
    Garnetkn
    Phó trưởng phòng
    Phó trưởng phòng


    Giới tính : Nam
    Tổng số bài gửi : 256
    Tuổi : 39
    Cảm ơn : 108

    Viết cho em! Empty Re: Viết cho em!

    Bài gửi by Garnetkn 2009-06-18, 09:11

    Lăng tăng - 1

    Thi xong, bạn bè lục đục sửa sọan đi về cả, nó thì tới 30-1 mới về, vì phải ở lại làm... Thấy khìn khìn, tự dưng chuốc khổ vào thân. Đi làm, mệt mỏi chết được, Nó đâu có túng thiếu gì đến mức phải đi làm, nhưng chả hiểu sao... "Làm vì muốn có nhiều kinh nghiệm sống, vì muốn có ít thời gian rảnh để khỏi chơi bời, vì đỡ phần nào cho cha mẹ, vì muốn bận rộn, vì muốn tự tạo áp lực cho chính mình..." Quá nhiều lý do, chả biết cái nào là thật, nhưng chắc vì Bé, vì Nó không muốn có thời gian để nghĩ đến Bé, nhưng mà có lẽ phản tác dụng. Bữa đi đưa nhỏ bạn về, xe từ Đà Lạt về Bắc, nhồi nhét con người ta như là gì, nhìn mà phát bực, còn hơn là nhốt... heo =.=". Nó mà đi như thế chắc chết... Đúng là vì cái lợi mà người ta quên đi mọi cái... không biết nó có thế không...

    Nó làm cho Bé khóc, lúc đó chỉ có 2 người. Nó lúc đó không biết tại sao lại nói những lời như thế, làm tổn thương Bé. Bé nói chính vì Nó không tin Bé, vì Nó không hiểu Bé mà Bé khóc. Sao Nó hiểu được khi mà những gì Nó thấy, Nó cảm nhận được luôn mâu thuẫn nhau chứ. Nhưng nói gì thì nói, Nó cũng không dám tự tha thứ vì đã làm cho Bé khóc.

    Nó có thói quen khi đi làm về, send 1 sms cho Bé chúc ngủ ngon. Và trong đó, cuối những cái tin nhắn không có hồi âm đó Nó luôn thêm cái ký hiệu 15.24. Một ký hiệu mà chỉ có mình nó hiểu ý nghĩa. Bữa nó làm cho Bé khóc, tối đó Nó cùng Bé đi dạo, lòng vòng, Bé nói đây là lần cuối Nó và Bé như thế này... Bé có đưa nó 1 tờ giấy, trong đó nói Nó đừng làm phiền Bé nữa, mong là Nó tìm được cho mình một người khác hiểu Nó, đừng làm cho Bé cảm thấy có lỗi nữa. Và cũng chính trong tờ giấy đó, Nó thấy cái ký hiệu 15.24. Nó có hỏi Bé tại sao lại ghi cái ký hiệu đó vào, Bé nói là thấy anh hay send, Bé ghi vào thôi. Nó chịu không hiểu gì luôn.

    Chỗ nó làm, đủ thứ cái, quán Karaoke mà, tụ điểm ăn chơi, hầu như mọi cái đó chỉ là điều bình thường mà ở bất cứ quán nào cũng có. Có kể cho Bé nghe, Bé cấm nó đi làm nữa... có vẻ như là lo lắng cho Nó. Nó năn nỉ quá trời Bé mới không nói nữa, nhưng chắc còn giận. Nó tin là Nó sẽ không sao cả, sự tự tin đó không phải là nó nói suông mà là nó tin vào bản thân nó sẽ tránh được mấy cái đó, Nó đâu phải là đứa dễ sa ngã, trước đây thì nó không dám chắc, nhưng bây giờ thì Nó chắc. Chỉ là Nó không hiểu tại sao Bé lại cấm Nó dữ thế, có phải là lo lắng không?

    Bé nói mùng 4 Tết Bé sẽ xuống Phan Thiết chơi, đi một mình. Nó không tin, dù cho Bé khẳng định tới lần thứ 2 chuyện này."Bé nói thiệt áh, không có giỡn". Nên tin hay là không tin đây. Căn cứ vào thái độ Bé thì Bé nói thật, nhưng căn cứ vào mấy cái gần đây thì nó chỉ dám nghĩ là Bé thích đi chơi cho biết, như lời bé nói là: "Ra ngắm biển" chứ không có gì hơn cả. Nhưng sao lại không xuống Phan Rang chơi cùng Dung mà lại xuống Nó...

    Dạo này tâm trạng Nó cứ bấp bên, chính xác là bị kéo lên và nhận xuống liên tục. Cũng vẫn là chuyện liên quan tới Bé. Nó không hiểu, hay là do nó đang tự tạo những mơ mộng mà thực tế không hề có. Bữa tất niên trên phòng trọ Bé, nhìn Bé đi cùng Dũng mà nó như điên lên, cách 2 người khóac tay nhau, thân thiết và Nó thấy Nó như thừa thải, thực sự thừa thải. Cố nén lắm, Nó mới không bỏ cả nhóm mà đi về. Nếu mà là Nó trước đây chắc bỏ quách đi, làm cái quái gì mà tự hành xác mình như thế này chứ. Nhưng giờ thì khác, có lẽ Nó khùng or gì gì đó đại lọai thế. Hình ảnh của Bé trong Nó quá lớn, và quyết tâm của Nó vẫn còn. Không đơn giản Bé sẽ là bạn gái của Nó mà còn xa hơn thế nữa.

    Bé nói Nó là Nó xài tiền kinh quá. Ùh mà kinh thật, nhưng tòan là liên quan đến Bé. Kết quả là Bé lấy all tiền của Nó, chả chừa đồng nào. Hôm rày xài cái gì cũng phải khai, mất đồng nào cũng phải nói lý do, hôm kia năn nỉ gần chết mới được 35k mua mấy cái disc làm quà tặng mí nhỏ bạn. Cái nào mà xài lang mang là bị la tè le... quản gì mà còn hơn là vợ quản =.=".

    Qua làm xong về sớm, xuống chỗ Bé đưa 10k tiền dư (đưa cổ vào tròng...). Vào phòng anh Long coi phim ma cùng Bé và 3 nhỏ bạn Bé. Coi phim ma xong coi qua phim kinh dị. Nó cười gần chết, coi phim ma gì mà cả đám ngồi sát vào nhau, có gì là la hỏang. Còn tới lúc coi phim kinh dị thì những đọan cần xem là quay mặt chỗ khác vì sợ. Cái lúc con quái kia xuất hiện, Lệ la làng và chồm qua trái, Hà qua phải... Cốp... Nó và anh Long cười quá trời. Bé thì cũng giật bắn người. Lúc ra về, gần 1h sáng, Nó tính đi con đường tắt về, hơi tối nhưng mà Nó chả sợ. Bé đưa Nó ra cổng và kiu Nó đi con đường kia, Nó không chịu, và Bé cũng chả chịu, bắt Nó phải đi con đường kia cho bằng được. Cuối cùng nó thua, đành đi con đường sáng mà dài thòng kia.

    Hôm sau xuống tiễn Út về quê. Rồi năn nỉ gãy lưỡi mí được Bé đưa thêm 50k để mua thùng phở gói(nghèo mà sang, không thèm ăn mì gói...). Cầm về định bụng mua thùng mì, đi ngang quán chè bị thằng 3 và thằng 4 hú vào, ngồi ăn 1 dĩa chuối nướng, tí ra bị gài mất 28k... thế là ko mua được thùng mì. Tối xuống bị tra, lòi ra và bị Bé+Lệ+Dung la té tát... cũng hơn 30'... Mà thiệt tình, có phải cố tình tiêu đâu chứ =.=". Bé tịch thu all tiền, cứ nhìn Nó mà chả nói câu nào làm chả dám nhìn lại. Tí chuẩn bị về, Bé lặng lẽ nhét vào số tiền lấy lúc nãy và thêm 50k nữa... Hỏi gì Bé cũng không thèm trả lời...

    Hôm nay học sáng và chiều, y như đóan, hỏi gì cũng không nói... bị giận thật... Tối đi làm về xuống Bé, nói chuyện 1 tí vì hôm sau Bé về nhà rồi. Có hỏi Bé tết có xuống Nó chơi không thì nhận được câu trả lời là : "Chắc không có"... Thôi kệ, Bé không xuống thì nó lên... đằng nào cũng thế. Sắp về tết rồi, tết này về được ba mua cho chiếc wave để dễ đi thực tập hơn... cũng mừng, ráng cái di động nữa là tết này ta lên hương ^^".

    ...
    Garnetkn
    Garnetkn
    Phó trưởng phòng
    Phó trưởng phòng


    Giới tính : Nam
    Tổng số bài gửi : 256
    Tuổi : 39
    Cảm ơn : 108

    Viết cho em! Empty Re: Viết cho em!

    Bài gửi by Garnetkn 2009-06-21, 10:32

    Nhớ

    Quằn quại

    Quay quắt

    Quờ quạng

    ...

    ...

    Mùng 1 tết...quởn...

    nhưng mà thực sự là...

    nhớ...

    ...
    >"<
    Garnetkn
    Garnetkn
    Phó trưởng phòng
    Phó trưởng phòng


    Giới tính : Nam
    Tổng số bài gửi : 256
    Tuổi : 39
    Cảm ơn : 108

    Viết cho em! Empty Re: Viết cho em!

    Bài gửi by Garnetkn 2009-06-21, 10:34

    Lăng tăng - 2
    Mãi vẫn không vào game đc, cái bảng thông báo cứ hiện ra 1 dòng tiếng anh, mà với cái vốn tiếng anh ít ỏi của nó thì cái dòng đó có nghĩa là bạn đan dùng 1 chương trình gian lận, vui lòng tắt nó và khởi động lại. Nó tắt ráo trọi những trình đang chạy trên máy mà cái dòng wái đó vẫn còn... điên. Mọi hôm vào vẫn còn ngon lành mà hôm nay thì không đc, chả lẽ cái Windows Media là trình hack... thế có bực không chứ...

    Quá lâu ko chăm lo cho cái blog, dạo này nó hở ra là game miết, chả có hứng thú làm cái gì khác cả... có lẽ đang khìn khìn ở trỏng. Trở lại như con người trước đây của nó sao... có thể lắm...

    Giao thừa, chở 1 nhỏ đi chơi coi bắn pháo bông, nhỏ là bạn của thằng em nó. Nhỏ cũng thích nó... coi pháo bông xong 1h sáng mùng 1, đi ăn khuya và lạc cả nhóm, chỉ còn lại mình nó và nhỏ. Đi ăn khuya, xong đi uống cà fê giết thời gian. 4h nhỏ đề nghị ra Mũi Né ngắm Bình Minh... mình gật, nhưng có chạy vào quán net, viết cái Entry "Nhớ". Ra tới nơi khỏang 6h kém, ngắm cảnh mặt trời lên, nó ước gì người bên cạnh nó là bé chứ không phải là nhỏ. 7 h sáng về và ngủ vùi, chả biết gì, ngủ tới 11h nó mới dậy. Có lẽ lúc đó nói là nó đã có bạn gái rồi... Ngủ dậy mới biết là tối wa bé có send sms chúc mừng năm mới cho nó, nhưng lúc đó nó ngòai đường, ko biết, sáng bé send tiếp 1 tin nữa, thằng em nó trả lời là nó đang ngủ, bé nhắn lại: "Ông khùng đó ngủ gì mà ngủ dữ thế"... nó không biết là bé nhắn chứ biết thì cho dù có buồn ngủ cỡ nào nó cũng sẽ trả lời.

    Với nó vụ đi chơi đó là end. mùng 2 đến mùng 8 nó ở nhà, mùng 9 lên lại Đà Lạt. Nó ở nhà nhiều tới mức mà ba má nó bảo nó đi chơi đi, ở nhà hòai làm gì, chả bù với thằng em nó, cả ngày chả thấy mặt. Cả tết nó cũng chỉ phone cho bé, chả phone cho ai khác, phone nhiều tới mức nó sợ cuối tháng này ba nó gọi điện lên chửi nó vì cái khỏan gọi vào số của bé wá.

    Bé hỏi nó tại sao lại phải chờ, có phải vì cách cư xử và thái độ của bé không, nếu thế thì bé sẽ sửa lại... Nó bảo không biết, có lẽ là 1 linh cảm, là 1 cái gì đó, và thực sự thì nó đã yêu bé, không muốn mất bé. Nhưng mà thực sự là nó đã có bé đâu, đã là gì đâu, nó vẫn mãi mãi lặng nhìn, trong vô vọng... Bé cũng đã biết ý nghĩa của câu 15.24, nó hỏi bé là nó có được phép send cái tin nhắn đó nữa không, bé nói ko đc, nhưng nó vẫn send, do "anh send hay ko là do anh, bé cấm đc sao"

    Tòan bộ kế họach nó vẽ ra trước tết tiêu tan cả. Nào là vụ đi về nhà tốn 400k, mua xe thì trễ, không đem xe lên được, xin mùng 7 lên Đà Lạt để mùng 8 xuống bé cũng chả được, di động thì ba ko cho tiền mua... Sao mọi thứ đều không diễn ra như những gì nó nghĩ nhỉ... chán thật.

    Bé rủ cả nhóm xuống chỗ bé, nhưng chỉ có nó và Út xuống, vui thật, nhưng cũng nhiều cái quá, nhiều cái để nói, để buồn, để nghĩ. Bé bảo nó đừng xuống bé nữa, cấm vận luôn. Lên lại Đà Lạt, nén lắm, nó chỉ cố đc 3 ngày là xuống bé... và xuống để rồi càng rối hơn...

    Mệt mỏi quá... Nó mệt mỏi thật sự, nó ước gì chưa từng wen biết, chưa từng yêu ai như thế. Làm tất cả mà chẳng nhận đc gì, khùng điên gì không...

    Mai thi môn Lý, môn duy nhất nó thi lại, cũng chỉ tại ham hố đi làm, nó mà ko đi làm chắc có lẽ wa môn này... nhưng giờ chả có tâm trí học hành gì cả, mua gần chục gói cà fê để đêm nay over chiến đấu lại cái mớ hỗn độn kia... Thôi cố lên... vốn thông minh mà big grin.

    Mới send sms 1 chiều cho bé, đang làm 1 cái vô vọng. Thành thói wen rồi thì phải. Tạo 1 cái nick để send 3 sms vào điện thọai bé, và đều đều cứ tối nào cũng send bé 1 tin nhắn có nội dung "Ngủ ngon 8.15.24.", send hết thì tạo nick khác, cũng hơn chục nick rồi thì phải..., chưa tính những tin nhắn send wa bằng di động.

    Dạo wa blog của nhóc, dạo này ko thấy nhóc onl, chắc có lẽ là onl nhưng ko viết bài... cảm thấy có lỗi, nhưng... giờ tâm trạng cứ bấp bênh thế nào đó... có lẽ sáng làm 1 Enrty wá... Nó biết thốt ra cái câu xin lỗi chả có ý nghĩa gì cả... nhưng...
    đểu thật...

    Đợi... 6 năm, dài wá không, hay wá ngắn... để chứng minh 1 tình cảm... khùng chăng? Mới 4 tháng mà đã như thế... Có lẽ như Út và bé 5 nói: "Anh 2 sẽ chẳng có người yêu đâu"... ùh, mong là thế, mong là không còn ai khổ vì nó nữa, nó chả được gì cả...

    Học bài mai thi. Gác lại mọi chuyện, tạm để chúng lắng xuống, lo ngày mai đã...
    ThuatDL
    ThuatDL
    Quản trị viên
    Quản trị viên


    Giới tính : Nam
    Tổng số bài gửi : 2137
    Tuổi : 39
    Cảm ơn : 122

    Viết cho em! Empty Re: Viết cho em!

    Bài gửi by ThuatDL 2009-06-21, 20:02

    Hơ hơ hay nhỉ!
    Mr.l0n3ly1123
    Mr.l0n3ly1123
    Phó giám đốc DSO
    Phó giám đốc DSO


    Giới tính : Nam
    Tổng số bài gửi : 1928
    Tuổi : 35
    Cảm ơn : 72

    Viết cho em! Empty Re: Viết cho em!

    Bài gửi by Mr.l0n3ly1123 2009-06-22, 19:02

    ^oo^ chẹp thêm 1 chiện tình qua mạng à, hix hà bùn nhỉ ~_~
    Garnetkn
    Garnetkn
    Phó trưởng phòng
    Phó trưởng phòng


    Giới tính : Nam
    Tổng số bài gửi : 256
    Tuổi : 39
    Cảm ơn : 108

    Viết cho em! Empty Re: Viết cho em!

    Bài gửi by Garnetkn 2009-06-22, 20:41

    Đọc sao mà nói cái này là yêu qua mạng vậy trời...


    Không gởi - 1

    Những dòng này... không cần em biết, có lẽ nó chỉ là 1 chiều... anh tự nói ra... vì có lẽ em chắc không đọc được nó đâu nhỉ?... Nhưng nếu anh không muốn em biết thì có lẽ không viết ra như thế này... Trong anh mong em đọc nó, không nói ra... chắc anh điên mất... Anh vẫn muốn nói với em những điều này, đứng trước em mà nói... nhưng thực tế không như anh mong...

    Cũng 1 tuần rồi... không hề xuống chỗ em. Anh cũng chả biết tại sao mình làm như thế nữa. Chiều nay chạy xuống Út lấy cuốn vở về học bài, Út không có nhà, cái chạy qua chỗ em, lý do anh tự đặt ra là lấy mấy cuốn vở... nhưng hình như đó không phải là lý do đúng.

    Cho dù nhớ, nhưng anh tự nén mình, không xuống em... Anh tự tạo cho mình 1 khỏan lặng... cần 1 thời gian để anh tự check lại mình, rằng anh có thật sự yêu em không, rằng những gì xảy ra hiện tại anh có thể vượt qua không... hay tất cả chỉ là thóang qua...

    Dạo này anh bất chợt lắm, lúc muốn ở 1 mình, lúc thì muốn quậy tưng lên... chả hiểu tại sao như thế... Những lúc nhìn em và Dũng bên nhau... anh chỉ biết quay đi...

    Anh tin là mình làm được... Khi làm 1 điều gì đó, điều đầu tiên là phải tự tin vào mình, nếu không thì mãi không làm được. Rồi 1 ngày nào đó, anh sẽ tự tin đứng trước em, nói rằng anh yêu em... chứ không phải là cứ lặng nhìn như thế này.

    Lời hứa... với chính bản thân...
    ThuatDL
    ThuatDL
    Quản trị viên
    Quản trị viên


    Giới tính : Nam
    Tổng số bài gửi : 2137
    Tuổi : 39
    Cảm ơn : 122

    Viết cho em! Empty Re: Viết cho em!

    Bài gửi by ThuatDL 2009-06-22, 22:45

    Gởi đi mà, giữ lại một mình làm gì, bùn chjt!
    Garnetkn
    Garnetkn
    Phó trưởng phòng
    Phó trưởng phòng


    Giới tính : Nam
    Tổng số bài gửi : 256
    Tuổi : 39
    Cảm ơn : 108

    Viết cho em! Empty Re: Viết cho em!

    Bài gửi by Garnetkn 2009-06-23, 22:39

    Khöng gởi đơn giản là có gởi cũng chả thay đổi đc gì, viết ra cho thỏa thôi.

    Không gởi - 2

    Tiếp nhé...^^"...dù rằng chỉ là nói 1 mình...

    Hôm nay thấy em cười... vui lắm. Anh thích lúc em cười, chỉ cần thấy em cười, mọi điều, mọi thứ, mọi cái anh đều có thể làm cho em được... chỉ đơn giản là em cười thôi... vì lúc em cười là lúc em xinh nhất...

    Hôm nay nói chuyện lại em, chỉ là xã giao, chỉ bình thường thôi mà sao... Với anh chỉ đơn giản có thế thôi, không hơn... anh còn muốn mong gì hơn chứ... còn hơn là cứ mãi lặng nhìn nhỉ...

    Nhiều lúc anh tự hỏi rằng mình đang làm đúng hay sai... Nhiều người nói anh bỏ đi, đừng theo nữa... cả em cũng nói thế, vì thực sự là mệt mỏi lắm, cả tinh thần lẫn thể xác...

    Có lúc anh muốn bỏ đi, bỏ tất cả thì nhẹ người hơn... nhưng có lẽ tình cảm anh dành cho em quá lớn thì phải, biết bao lần muốn lùi bước nhưng rồi lại tự động viên mình dậy... rằng mình sẽ thành công, rằng những điều trước mắt quá nhỏ nhoi so với những gì mình sẽ nhận được sau này...

    Là đúng hay là sai... không biết nữa... cố hết sức thôi.

    ThuatDL
    ThuatDL
    Quản trị viên
    Quản trị viên


    Giới tính : Nam
    Tổng số bài gửi : 2137
    Tuổi : 39
    Cảm ơn : 122

    Viết cho em! Empty Re: Viết cho em!

    Bài gửi by ThuatDL 2009-06-23, 23:12

    Ừhm sao cũng được, miễn sao mình thấy thỏa mái là được!
    Garnetkn
    Garnetkn
    Phó trưởng phòng
    Phó trưởng phòng


    Giới tính : Nam
    Tổng số bài gửi : 256
    Tuổi : 39
    Cảm ơn : 108

    Viết cho em! Empty Re: Viết cho em!

    Bài gửi by Garnetkn 2009-06-27, 09:26

    Lặng



    Lâu lắm rồi chưa viết lại... một khoảng lặng, cho chính anh, để dịu lại, để mọi cái tự tìm cho chính nó một nơi thích hợp, tự sắp xếp, ổng định lại trong cái mớ lộn xộn chẳng thể lý giải nổi. Thực chất nó đơn giản, không rắc rối, không phức tạp... chỉ là bản thân anh làm cho nó hỗn loạn lên...

    Ngày anh nhìn thấy ánh mắt ấy, nghe tiếng cười ấy... anh anh tự hứa là sẽ làm nó trở thành của anh. Rồi anh cố gắng, anh hy vọng, anh ráng làm mọi cái... Có lúc chỉ cần để thấy em cười là đủ. Nhưng anh đã lầm, không phải mọi cái chỉ cần có niềm tin là đủ.

    Nhớ những ngày đầu lập nhóm, 8 anh em, lúc nào cũng cười đùa bên nhau. Anh và thằng 4 cùng thích em, cùng cố gắng, cùng thoả thuận và đua coi ai sẽ là người được em chọn. Mãi sau này anh mới biết là ngay từ đầu em đã chọn 4... nhưng sao em lại từ chối, không nhận lời 4, dù rằng em rất thích 4... Nhưng sao cũng được, như thế thì anh càng có cơ hội, vậy thì phải cố.

    Rồi em nói là em có bạn trai, chỉ sau khi từ chối thằng 4 có nữa tháng... Anh không hiểu, thực sự không thể hiểu, nhưng đó vẫn là quyết định của em, anh biết làm gì được. Em có nhớ lúc anh nói rằng em chọn Dũng là lấp một khoảng trống không? Em đã khóc, những lời lúc đó của em anh vẫn còn nhớ: "Chọn người không yêu, từ chối người mình yêu". Anh xin lỗi, đúng ra anh không nên nói thế, quá nặng lời... nhưng những gì em nói lúc đó, anh tin là những lời thật lòng... Vậy thì tại sao?

    Hoang mang, thất vọng, mất niềm tin... anh mất những mấy ngày để lấy lại cân bằng. "Vẫn tiếp tục", anh tin sẽ lay chuyển được em, sẽ thay đổi được em. lòng tin anh vẫn còn rất lớn, nếu không cố gắng thì sao anh có thể có được em, phải không?

    Nhưng nói gì thì nói, em đã có bạn trai, anh giờ chả còn có thể lo lắng quan tâm cho em được nhiều như trước. Lặng nhìn từ xa, cứ ngờ vực những gì mà anh đang làm, liệu nó có đúng không, có kết quả gì không... rồi lại tự trấn an rằng sẽ ổn cả, mọi cái đều có giá của nó, không cố gắng thì sẽ chẳng được gì. Vậy là anh tiếp tục cố gắng.

    Sau tết, cùng bé Út xuống nhà em. Lúc bước vào nhà, anh nhìn ngắm thật kỹ, anh tự nói là rồi sau này anh sẽ một lần nữa bước vào căn nhà này, gọi ba mẹ em bằng hai tiếng mà em hay gọi. Hì, chỉ là mơ!

    Những ngày sau đó là những ngày anh ở trong tình trạng bấp bênh, thất thường nhất. Nhìn em và Dũng bên nhau, anh nghẹn, chỉ biết lặng đi... là tức, là ghen, dù rằng anh chả là gì của em cả, nực cười không? Vậy mà chả hiểu sao anh lại vượt qua được, với niền tin rằng rồi sau này em sẽ là của anh...

    Dối em rằng thi rớt thể dục, rằng sẽ thi lại cùng em, chỉ để có một cái cớ được gần em. Hơn một tuần dậy sớm chỉ để xuống lôi em dậy tập chạy. Anh chúa làm biếng, những ngày đó thực sự rất mệt, nhưng chỉ cần là vì em, anh làm được cả... Không biết khi thi lại thể dục, biết là anh không hề rớt, em cảm thấy sao nhỉ... Có thầm cảm ơn anh không, hay chỉ nói là anh rỗi hơi.

    Em có biết tại sao anh nổi nóng với em bữa sáng học quân sự không? Trong cuốn Trà sữa cho tâm hồn anh tặng em, cả cuốn sách vẽ nữa, anh thấy được dòng chữ "NC - TD..." anh ganh... vô lý nhỉ. Nhưng câu nói của em: "Anh nghĩ là Bé cảm thấy phiền sao?"... Có ý gì không? Hay chỉ là thuận miệng...

    Lúc mua cho em cái máy MP3... anh gặm mì tôm gần 2 tháng trả nợ... liều kinh dị, nhưng chỉ cần em vui, thế là đủ. Nhưng chỉ sau đó mấy ngày, anh quyết định dừng lại, không cố gắng, không hy vọng, không tiếp tục, không làm gì nữa... dừng cả.

    Anh mệt mỏi, thực sự quá mệt mỏi. Cứ cố gắng trong vô vọng, chả được gì cả... Suốt ngày nhìn em và Dũng cạnh nhau, anh không chịu được. Dừng lại là tốt nhất, dù rằng những gì anh hứa sẽ làm, sẽ cố, sẽ... bỏ hết cho nhẹ, cho khỏi suy nghĩ, khỏi ưu tư, mong chờ...

    Dừng, anh tự ép mình không làm gì nữa... không nói chuyện, không nhìn, không tiếp xúc... Em giờ chỉ đơn thuần là bé 8, đứa em gái của anh...

    Nhưng nhớ, nhớ lắm... em biết không! Nhớ không chịu được. Bao lần lặng im nhìn em, nghe em nói, ngắm em cười... Bao lần muốn xuống em, nhưng rồi kìm mình lại... Không muốn thấy em, bởi thấy em là bao nổi nhớ thương ập về, cố tránh mặt, cố không nói cười, ráng ít tiếp xúc với em nhiều nhất có thể làm. Chạy trốn đấy! Dối lòng đấy! Bởi vì anh đâu có thể làm gì hơn...

    Lên lớp tránh ngồi gần em, nhưng rồi lại vần nhìn về phía em một cách vô thức. Những lúc như thế, anh cố quay đi... chỉ là thoáng qua thôi nhưng sao mà nao lòng, sao mà đầy nhớ thương đến thế. Vẫn cố tình đi qua chỗ em ở nhưng không xuống, mong lắm cái lúc tình cờ gặp em, chỉ gặp thôi, nói vài câu... để thấy em vẫn còn hiện hữu, để biết là em vẫn tồn tại, không biến mất...

    Anh đang chạy trốn, trốn chính mình. Nhưng nó là tốt nhất trong tình trạng hiện tại... những cố gắng của anh không được gì cả, chả được gì... Trong em, anh có là gì không? Có bao giờ em thấy thương, hiểu những gì anh làm không?

    Dũng tốt, dĩ nhiên nhiều cái Dũng hơn anh... Mong em luôn hạnh phúc. Cảm ơn em nhiều vì những gì em đã làm cho anh. À, em có biết là anh yêu em, yêu nhiều lắm không? Nhưng chỉ là một phía... Mà thôi, anh sẽ không bao giờ có cơ hội nói cái câu: "Anh yêu em" với em được. Những gì anh muốn làm cho em, những dự tính sau này đã dừng lại, không tiếp tục nữa, stop all. Nói dễ lắm, từ cái ngày anh dừng lại cho đến nay, bao lần nằm nghĩ một mình, về em, về những gì anh đã làm, cứ lặng im đi... Ước gì có thể không nghĩ đến nó nữa... vậy mà nó cứ ùa tới trong vô thức.

    Vậy đấy, viết cho thoả, cho vơi, cho quên... mọi cái vẫn còn lộn xộn, không định hình rõ ràng, anh vẫn chả biết là mình đang làm gì... Thế nhưng vậy thì có lẽ tốt nhất, đúng không?


    15.24
    Anh

    Bài cuối cùng anh viết cho em, viết về em, anh xin lỗi nhé... bé 8! Chúc em luôn vui.
    Anh 2
    avatar
    lanhoaimc
    Lao công tạp vụ
    Lao công tạp vụ


    Giới tính : Nam
    Tổng số bài gửi : 8
    Tuổi : 41
    Cảm ơn : 1

    Viết cho em! Empty Re: Viết cho em!

    Bài gửi by lanhoaimc 2009-06-27, 22:06

    lang thang trên mạng thấy cái này hay hay post cho mọi người cùng đọc nhé !
    Tình Yêu Chân Thành

    Hai người yêu nhau nhưng gặp sự phan? đối mạnh mẽ từ phía gia đình nhà cô gái. Họ cho rằng chàng trai không xứng đáng với địa vị của gia đình cô và họ sẽ không tha thứ cho cô nếu tiếp tục có quan hệ với anh ta.
    Mặc dù cô gái rất yêu chàng trai, nhưng khi hai người gặp nhau cô luôn hỏi: "anh có yêu em nhiêu không?". Cô hay bực bội do chàng trai không trả lời như ý cô mong muốn. Và áp lực của gia đình khiến hai người bất hòa. Cô thường trút giận lên chàng trai.
    Về phía mình, chàng trai luôn chịu đựng trong im lặng. Sau một năm anh tốt nghiệp và quyết định đi du học. Trước khi ra đi, anh đã cầu hôn: "Anh biểu lộ tình cảm của mình bằng lời nói không giỏi nhưng tất cả những gì mà anh biết là anh yêu em. Về phía gia đình, anh sẽ cố gắng hết sức thuyết phục gia đình em đồng ý. Em thuận ý làm vợ anh chứ?".
    Cô gái ưng thuận và với sự quyết tâm của chàng trai, cuối cùng gia đình cô gái cũng nhượng bộ và đồng ý cho họ kết hôn với nhau. Trước khi chàng trai đi học, hai người làm lễ đính hôn. Cô gái tham gia công tác xã hội trong khi anh tiếp tục học ở nước ngoài. Họ bày tỏ tình cảm của mình qua những lá thư và điện thoại. Tuy có khó khăn nhưng họ vẫn luôn nghĩ về nhau.
    Một ngày nọ, cô gái bị tai nạn giao thông trên đường đi làm. Khi tỉnh dậy, cô thấy cha mẹ mình bên cạnh giường. Cô cảm nhận được tình trạng tồi tệ của mình. Nhìn thấy mẹ khóc, cô muốn làm cho mẹ yên lòng nhưng những gì cô có thể thốt ra chỉ là tiếng thở dài. Cô đã mất đi giọng nói. Bác sĩ bảo rằng tai nạn đã gây tổn thương não của cô và khiến cô không thể nói được nữa. Cô suy sụp mặc dù cha mẹ cô động viên rất nhiều. Trong suốt thời gian ở bệnh viện cô chỉ biết khóc trong thầm lặng.
    Xuất viện về nhà, tình trạng của cô cũng chẳng thay đổi gì. Mỗi khi có tiếng điện thoại reo, cô có cảm giác như từng nhát dao đâm vào tim. Cô không muốn cho anh biết và càng không muốn trở thành gánh nặng của anh. Cô viết cho anh một lá thư nói rằng cô không còn đủ kiên nhẫn đợi chờ anh nữa. Cô gửi lại anh chiêc nhẫn đính hôn. Chàng trai gửi hàng ngàn lá thư và gọi biết bao cuộc điện thoại nhưng cô không trả lời và chỉ khóc.
    Cha mẹ cô quyết định chuyển nhà, hy vọng rằng cô sẽ thật sự quên những gì đã xảy ra để có thể sống yên ổn.
    Cô gái học ngôn ngữ cử chỉ và bắt đầu một cuộc sống mới. Mỗi ngày cô tự nhủ mình hãy quên anh đi. Nhưng một hôm bạn của cô đến và cho hay anh đã trở về. Cô van xin người bạn đừng cho anh biết chuyện gì đã xảy ra với cô. Từ đó cô không còn nhận được tin tức gì của anh.
    Một năm trôi qua. Người bạn của cô đến thăm và trao cho cô thiệp mời dự lễ kết hôn của anh. Trái tim cô gái tan vỡ. Khi mở thiệp cưới cô thấy tên mình trong tấm thiệp. Ngước lên, cô thấy anh đang đứng trước mặt.
    Chàng trai dùng cử chỉ nói với cô gái: "Một năm qua anh đã dành thời gian học ngôn ngữ này, chỉ để em hiểu rằng anh không quên lời ước hẹn của chúng ta. Hãy cho anh có cơ hội nói với em rằng anh yêu em".
    Anh đeo chiếc nhẫn vào tay cô gái. Cuối cùng nụ cười đã trở lại trên môi cô gái.

    Câu chuyện trên có thể là không có thật, nhưng nếu bạn biết rằng trên thế gian này luôn có một người yêu quý bạn, luôn nghĩ đến bạn thì bạn thực sự là một người hạnh phúc đó.
    ThuatDL
    ThuatDL
    Quản trị viên
    Quản trị viên


    Giới tính : Nam
    Tổng số bài gửi : 2137
    Tuổi : 39
    Cảm ơn : 122

    Viết cho em! Empty Re: Viết cho em!

    Bài gửi by ThuatDL 2009-06-28, 00:22

    Trong TY bao giờ cũng phải vượt qua trở ngài khó khăn thì mới bền vững, hihi

    Sponsored content


    Viết cho em! Empty Re: Viết cho em!

    Bài gửi by Sponsored content


      Hôm nay: 2024-11-15, 14:25