Cafe Tùng - Một nét văn hoá cafe của người Đà Lạt
Hình
như hôm nay là ngày may mắn, chui vào cà phê Tùng và chiếm được cái bàn
sát ngay cửa ra vào. Mọi ngày nơi này vẫn là chỗ ngồi quen thuộc của
MPK mà phải canh me lắm mới ngồi được, chắc hôm nay anh đang lang thang
đâu đó non-Dalat để tận hưởng vinh quang của bao năm “khùng” của mình.
Cũng phải thôi, bao nhiêu tiền của, bao nhiêu thời gian, bao nhiêu công
sức để thiên hạ chấp nhận “khùng” như là mặt chính của thiên tài (đang
bị ám ảnh chữ thiên tài của NTHL), bây giờ là lúc cuộc đời trả công cho
những cố gắng…
Quả thật là chỗ ngồi thú vị, từ đây có thể quan sát cuộc sống hàng ngày
trôi đi, có khi thật chậm trong bước chân của cặp tình nhân, có khi hối
hả theo bước chân một chị gánh gánh hàng ra chợ, có khi bình thường với
những người nhàn rỗi, có khi khập khiễng theo bước chân của người ăn
xin, bán vé số… Cuộc sống quá rộng để quan sát hết tất cả, nên tôi
thích quan sát cuộc sống trong một khung cửa hơn. Chỗ ngồi nằm ở góc
tam giác của quán (tam giác thì luôn vững vàng) và khác biệt với tất cả
các chỗ còn lại, mặc cho điều đặc biệt của quán là mọi chỗ trong quán
đều giống nhau. Dù sao cảm giác khác người cũng thú vị.
Thời gian ngai ngái ủ vàng trên những mép viền khung cửa, những ranh gỗ
của bàn và ghế. Thời gian lê bước chân chậm chạp đi qua và đọng mờ
những vết bụi của mình lên những bức tranh tường mà chủ nhân đã tôn
trọng lưu giữ như những dấu ấn không dễ xoá nhòa. Tôi có cảm giác như
những người quanh mình đều mang một tâm sự hay ít ra là hoài niệm về
một miền ký ức đã xa. Họ run rẩy đón nhận và sợ chạm vào thực tại sẽ
xoá mất cái cảm giác như là chút vốn quý hiếm hoi trong phút cuối ngày.
Người ta nói, cà phê không phải là thú thanh thản như trà, càng không
mạnh mẽ, bạo liệt như rượu. Người thưởng thức nhẹ nhàng cho rằng cà phê
là gạch nối giữa niềm vui và nỗi buồn. Với ai đang muộn phiền, cà phê
càng day dứt như một bản nhạc có nhiều dấu lặng. Còn những kẻ môn đồ
của giáo phái cà phê thì cho nó là người đàn bà mang bùa ngải trong
mình…
Những quán cà phê Đà Lạt là một nét văn hóa riêng của thành phố này. Đây cũng là nơi giúp người ta lưu giữ ký ức của tâm hồn.
Chiều nay tôi lại về Đà Lạt và chọn một góc khiêm nhường trong quán cà
phê Tùng để ngắm phố mưa qua. Tùng nổi tiếng bởi địa chỉ này xuất hiện
trong hầu hết sách hướng dẫn của các hãng lữ hành và còn bởi nó tồn tại
trong một không gian đã đi qua thời gian. Quán cà phê nhỏ không mấy nổi
bật ấy từ lâu đã trở thành một góc hồi niệm quá vãng và hơn nữa, là
chốn tưởng niệm cho những kẻ luôn mang quá khứ vào đời sống hiện tại.
Thật lâu rồi tôi mới có lại cái cảm giác thư thái như thế. Được ngồi
lặng lẽ giữa những ẩm khách lặng lẽ. Nhạc, vẫn những giai điệu của
người nghệ sĩ rong rêu ấy, thong thả những thanh âm cầu hồn theo tiếng
tí tách. Cà phê kết tinh qua phin. Những tà áo dài lướt qua cửa kính
như những cánh lay-ơn run rẩy trong màn mưa thoang thoảng leo dốc…
Hình
như hôm nay là ngày may mắn, chui vào cà phê Tùng và chiếm được cái bàn
sát ngay cửa ra vào. Mọi ngày nơi này vẫn là chỗ ngồi quen thuộc của
MPK mà phải canh me lắm mới ngồi được, chắc hôm nay anh đang lang thang
đâu đó non-Dalat để tận hưởng vinh quang của bao năm “khùng” của mình.
Cũng phải thôi, bao nhiêu tiền của, bao nhiêu thời gian, bao nhiêu công
sức để thiên hạ chấp nhận “khùng” như là mặt chính của thiên tài (đang
bị ám ảnh chữ thiên tài của NTHL), bây giờ là lúc cuộc đời trả công cho
những cố gắng…
Quả thật là chỗ ngồi thú vị, từ đây có thể quan sát cuộc sống hàng ngày
trôi đi, có khi thật chậm trong bước chân của cặp tình nhân, có khi hối
hả theo bước chân một chị gánh gánh hàng ra chợ, có khi bình thường với
những người nhàn rỗi, có khi khập khiễng theo bước chân của người ăn
xin, bán vé số… Cuộc sống quá rộng để quan sát hết tất cả, nên tôi
thích quan sát cuộc sống trong một khung cửa hơn. Chỗ ngồi nằm ở góc
tam giác của quán (tam giác thì luôn vững vàng) và khác biệt với tất cả
các chỗ còn lại, mặc cho điều đặc biệt của quán là mọi chỗ trong quán
đều giống nhau. Dù sao cảm giác khác người cũng thú vị.
Thời gian ngai ngái ủ vàng trên những mép viền khung cửa, những ranh gỗ
của bàn và ghế. Thời gian lê bước chân chậm chạp đi qua và đọng mờ
những vết bụi của mình lên những bức tranh tường mà chủ nhân đã tôn
trọng lưu giữ như những dấu ấn không dễ xoá nhòa. Tôi có cảm giác như
những người quanh mình đều mang một tâm sự hay ít ra là hoài niệm về
một miền ký ức đã xa. Họ run rẩy đón nhận và sợ chạm vào thực tại sẽ
xoá mất cái cảm giác như là chút vốn quý hiếm hoi trong phút cuối ngày.
Người ta nói, cà phê không phải là thú thanh thản như trà, càng không
mạnh mẽ, bạo liệt như rượu. Người thưởng thức nhẹ nhàng cho rằng cà phê
là gạch nối giữa niềm vui và nỗi buồn. Với ai đang muộn phiền, cà phê
càng day dứt như một bản nhạc có nhiều dấu lặng. Còn những kẻ môn đồ
của giáo phái cà phê thì cho nó là người đàn bà mang bùa ngải trong
mình…
Những quán cà phê Đà Lạt là một nét văn hóa riêng của thành phố này. Đây cũng là nơi giúp người ta lưu giữ ký ức của tâm hồn.
Chiều nay tôi lại về Đà Lạt và chọn một góc khiêm nhường trong quán cà
phê Tùng để ngắm phố mưa qua. Tùng nổi tiếng bởi địa chỉ này xuất hiện
trong hầu hết sách hướng dẫn của các hãng lữ hành và còn bởi nó tồn tại
trong một không gian đã đi qua thời gian. Quán cà phê nhỏ không mấy nổi
bật ấy từ lâu đã trở thành một góc hồi niệm quá vãng và hơn nữa, là
chốn tưởng niệm cho những kẻ luôn mang quá khứ vào đời sống hiện tại.
Thật lâu rồi tôi mới có lại cái cảm giác thư thái như thế. Được ngồi
lặng lẽ giữa những ẩm khách lặng lẽ. Nhạc, vẫn những giai điệu của
người nghệ sĩ rong rêu ấy, thong thả những thanh âm cầu hồn theo tiếng
tí tách. Cà phê kết tinh qua phin. Những tà áo dài lướt qua cửa kính
như những cánh lay-ơn run rẩy trong màn mưa thoang thoảng leo dốc…