Một ngày để khóc
Tiếng nhạc chuông báo thức "Girlfriend" kèm chế độ rung đập oành oành vào bàn học cạnh giường.
Cô mắt nhắm mắt mở quờ quạng rờ lấy di động, bấm phím tắt, rồi lật đật ngồi dậy trên chiếc giường chăn gối ngổn ngang. Qua làn mi mắt dài, lấp loáng ánh bình minh lạnh nhạt ngoài cửa sổ. Trời chưa sáng hẳn.
Khí hậu của Anh vào những sáng ngày đầu tháng là một mặt trời ngủ nướng đến khoảng chín giờ rưỡi, hoặc làn sương mù giăng như màn chống muỗi, che lấp cả một nửa bầu trời trong mắt, cùng những mái nhà hơi cao. Cho nên mong một ánh nắng vào tám giờ tinh mơ là chuyện không tưởng.
Cô ngồi lơ mơ một lúc, mới có thể đi đến quyết định vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Ở Anh đã được hơn một năm, tất cả đối với cô cũng chỉ như một giấc mơ quá dài.
Nhiều người bảo muốn ở lại Anh. Một số thì vì thực sự suy tính rất kĩ và muốn có tương lai ổn định. Phần lớn, là vì choáng ngợp trước không khí văn minh và lịch sự hoàn hảo. Họ sẽ không phải đi vào những ngõ chợ nhớp nháp ồn ào lời chửi mắng, trả giá thô thiển để mua đồ ăn hay lục tung cửa hàng quần áo chật hẹp đi cả phố mới có một cho bộ cánh vừa ý. Tất cả việc họ cần làm là chỉ cần tao nhã đẩy xe đẩy, cầm lên những hộp thịt đóng cẩn thận không bẩn tay không có mùi tanh nồng, hoặc xách chiếc ví mới dạo qua trung tâm mua sắm với hàng chục cửa hàng bắt mắt... Họ thích thú khi quần áo không bị nước ngâm cá hay nước cống bắn vào như bố mẹ họ lúc đi chợ, khi chỉ cần hỏi một câu, người nhân viên sẽ tận tình chỉ từng bộ quần áo hợp với họ, với độ chuyên môn cao và nụ cười rạng rỡ. Họ quên mất họ đã từng ở đâu.
Lấy một đề tài phức tạp để suy nghĩ vào bữa sáng, làm cô ăn chậm đi. Cô trước đây thường ăn bánh mì kẹp để vừa chạy đến trường vừa ăn. Nhà cô khá gần trường, nhưng đặc tính ngủ nướng xếp cô một cách đương nhiên vào những nhân đi muộn nổi tiếng. Cô cũng không để tâm lắm, ít ra là cô không nghỉ nhiều hơn những buổi cô đến muộn. Học vẫn đủ để thi được điểm tầm loại trung bình cao, vì dù sao, với con người ở đâu đi chăng nữa, kết quả mới là tất cả.
Cô nhìn đồng hồ. 8h30. Sau khi mua chiếc xe đạp, cô đã có thể tiết kiệm được chút thời gian (để ngủ, đương nhiên) và nhẩn nha ăn một bát mì nóng với trứng luộc trước khi đi học.
Xách chiếc xe địa hình từ sân sau ra cổng, chuông điện thoại reo bài "Tokyo Drift". Không phải một cuộc gọi, chỉ là báo thức phòng khi cô dậy trễ. 8h40. Cô lục điện thoại trong mớ áo bùng nhùng dành riêng cho những đứa sợ rét không quan tâm đến thời trang mà phải đạp xe ngược gió, bấm phím tắt. Màn hình báo tin nhắn mới.
"Hôm nay sinh nhật cô, cả nhà đi ăn vui lắm. Hai đứa bé con buồn xiu, vì trước kia chị ở nhà còn có người chơi cùng khi người lớn ăn tiệc, năm nay chị đã đi học rồi. Con cố gắng học, hè về với các em."
From: Mommy.
Tin nhắn từ tối qua, lúc cô đang ngủ. Sáng mò tắt báo thức trong trạng thái không mở nổi mắt, có lẽ cô đã bỏ qua.
Tự nhiên cô muốn nhắn lại một tin thật dài, thật ý nghĩa.
Cô đã nhìn trân trân vào màn hình di động rất lâu. Ngoài trời, đã bắt đầu gần sáng hẳn. Màu xám trắng đê mê của sương trùm lên mình cảnh vật và ngôi nhà, trùm lên người cô. Người ta vào buổi sáng sẽ không thèm ngửng đầu lên, vì dù gì cũng không thể thấy bầu trời. Mà xám lại là gam màu lạnh, lạnh đến tê tái. Là du học sinh lại càng không thể để tâm nhiều đến quang cảnh xung quanh, vì màu xám tro ấy, nhắc đi nhắc lại, mỉa mai, rằng cô/cậu đang ở một đất nc khác, một bầu trời khác.
Sập máy điện thoại, cô nghĩ, đã nghỉ nhiều như thế, cúp thêm một buổi cũng chẳng chết ai.
***
Cất xe đạp ở nhà và thay quần áo, cô trùm lên người những bộ váy chỉ mặc khi đi chơi. Cô ghét mặc váy đến trường, dù thiết kế đơn giản đến đâu. Nói đúng hơn, trường là nơi một cô gái cổ hủ như cô không muốn điệu. Cho nên cô chỉ mặc những bộ váy ấy lúc dạo phố với đám bạn hoặc lang thang một mình.
Rút chiếc váy ngắn màu ca rô đỏ để mặc với sơ mi trắng, cô lục tìm thêm tất dài đen. Áo khoác mỏng bên trong và túi đều màu trắng, áo măng tô ngoai màu đen, cô bằng lòng nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ. Cô gỡ chun thắt mái tóc dài, đặt lên bàn.
Hôm nay, sẽ không cần tới nó.
***
Điểm mở đầu cho cuộc hành trình hôm nay của cô là quán cafe nhỏ.
Cô gọi một cốc cacao nóng. Khói bay lên nghi ngút, xoắn xít vằn vệt trong không trung. Cô vốn thích nhìn khói - một vệt màu trắng đơn giản bay lượn của thế giớ ba chiều, làm người ta tưởng tương nếu được rờ, sẽ như đang mân mê những sợi chất lỏng trong suốt. Nhưng không thể nắm bắt, thực ra khi đưa tay ra để chạm vào, thực sự đã chạm vào, nhưng thứ trên tay sao vu vơ nhạt nhòa, dội lên ý muốn được chạm vào nữa, nữa cơ, cho đến khi có được cảm giác đúng như những sợi chất lỏng trong trí óc ấy.
Cô chầm chậm đưa ngón tay trỏ lên, xoay xoay trong làn khói. Làn khói đổi chiều, hình thành một nút thắt vòng tròn trên đầu ngón thon dài, rồi mới bay lên và biến mất. Cô đã học được một cách thú vị để chạm vào khói như thế từ năm lên mười, từ ông ngoại, và sự thích thú vẫn vẹn nguyên.
Cô nhìn ra bầu trời, sương đã tan, là lúc người dân ở đây trú trong những chiêc xe ô tô ấm áp, chuyển dịch trên đường cái, có lẽ là suy tư, về viêc hôm nay họ sẽ phải hoàn thành nhiệm vụ gì ở sở làm, hay sẽ đi những đâu để qua trọn một ngày bình thường.
Còn cô vẫn để những ngụm cacao ngọt lịm trôi từ từ trên đầu lưỡi, điềm nhiên như một người giám sát các bước chân của họ.
Cô quyết định đạp xe lên city thay vì bắt xe buýt.
Lại lục đục chạy về nhà lấy xe, cô lẩm bẩm biết vậy dắt ra từ trước, may mà quán cũng gần nhà. Rút trong túi tấm bản đồ đơn giản, cô đánh dấu đường cần đi, xem xét phanh sau phanh trước, rồi ngồi lên chiếc yên cao, lòng cầu mong lần này sẽ không bị lạc như lần trước.
Ấn tượng đầu tiên của cô với đất nước này, hay đúng hơn thị trấn này, là những ngôi nhà. Chúng thấp, hầu hết chỉ đến hai tầng. Mái ngói đỏ nâu, tường gạch trắng, cửa chỉ có một cánh với trang trí viền cùng chuông nhà đôi khi chỉ là vòng đập cửa, thậm chí không có chuông. Nhà khá bé, nên chỉ cần gõ lên cánh cửa, sẽ có người ra mở. Vườn hoa có những chậu hoa để chen với cỏ dại, dc cắt tỉa cần thận để lộ con đường nhỏ dẫn vào nhà. Đường ống nước lớn, chạy dọc viền bức tường trắng thành một dạng hoa văn đơn giản cục mịch mà lạ lẫm...
Cô đã bật cười, khi nghĩ chúng giống y hệt những bức tranh ngây thơ của đám trẻ con ở nhà. Chúng học được cách vẽ như thế từ những trang sách truyện nhập khẩu thiếu thực tế, nhưng rồi sau này, tất cả sẽ thay đổi thôi, và những đứa em của cô sẽ biết vẽ ngôi nhà bốn tầng sơn màu vàng có đừờng tường nứt, vết bẩn, cửa ra vào to cọt kẹt.
Và cả cách yêu ngôi nhà đó như cô đã từng làm, tất nhiên.
Cô gồng mình đạp xe lên triền dốc đứng. Cô ghét dốc lên của Anh, quá nhiều trên một con đường. Và cô yêu dốc xuống của nó, với tư cách một người hay đạp xe chính hiệu. Cô thả lỏng chân, để bánh xe đạp quay tự do xuống dốc. Những ngôi nhà xung quanh lướt nhanh, những chiếc ô tô lướt nhanh, như một màn hình video đang được tua tới. Lẫn trong hình ảnh mập mờ là kí ức của riêng cô. Cô chưa từng bao giờ phải đạp xe ra ngoài ở Việt Nam. Là một đứa con gái được chiều chuộng, mọi người sẵn lòng chở cô bằng xe máy tới bất cứ đâu cô muốn. Khi ngồi trên xe máy, sau lưng một ai đó, cô có thể bình yên thực hiện sở thích của mình là đánh một giấc. Ngủ miệt mài và êm đềm, trên tấm lưng rộng của bố, tấm lưng xương của ông, hay đôi vai mềm của mẹ. Những quang cảnh xung quanh cũng mờ đi như thế này.