Tôi không biết phải làm sao, khi ngày cô ấy sinh nở đang tới gần, mà người duy nhất có thể lo cho cô ấy, chỉ là tôi, một đứa sinh viên mới ra trường, chưa chồng, chưa có kinh nghiệm yêu đương chứ đừng nói là có kinh nghiệm chăm trẻ con!
Chúng tôi thân nhau từ cấp 2, lên cấp 3, đại học vẫn học cùng nhau. Gia đình tôi rất tôn trọng con cái, yêu quý bạn bè của con, nhưng bố mẹ cô ấy thì ngược lại. Họ muốn con cái trưởng thành theo cách của họ.
Cô ấy không được đi chơi về muộn, không được có một cậu bạn trai thân thiết nào, dù là tình bạn trong sáng. Khi tôi đã bắt đầu có những anh chàng để ý vào năm lớp 11, thì cô ấy vẫn răm rắp theo nếp của gia đình, mặc dù tôi biết cô ấy rất quan tâm đến chuyện bạn trai, bạn gái của tôi và những cô gái khác trong lớp.
Thà rằng cô bạn tôi - nó cứ ngoan như cún con, theo cách mà cha mẹ muốn. Nhưng không, bạn tôi là đứa thông minh, bướng bỉnh và phải nói là rất nổi bật. Càng cấm đoán, càng đưa vào khuôn khổ, thì khả năng nghĩ ra những chiêu sách để “bật lại” cha mẹ của nó càng chuyên nghiệp.
Bố mẹ bạn tôi không bao giờ biết, con gái họ từng xin ngủ lại ở nhà tôi, là vì một đĩa phim sex nó mượn được. Họ cũng chẳng thể biết những mối quan hệ bạn bè của nó, nếu nó đã muốn giấu…Cứ thế, ban đầu tôi thích thú (vì nói thật, nếu gia đình tôi cũng cấm đoán thì tôi cũng như nó, cũng sẽ tìm cách sổ lồng!), tôi tiếp tay giấu diếm cho nó.
Nhưng đến một buổi tối, nó gọi cửa nhà tôi vào lúc 12 giờ đêm (giờ này lẽ ra nó ở nhà lâu rồi) thì tôi thấy hoảng. Nhất là khi nó bảo tôi nghĩ kế để gọi điện xin bố mẹ nó cho tôi ngủ lại. Đêm đó, nó đã khác. Nó đã thử làm chuyện cấm với một anh chàng, mà nó quen chỉ khoảng 1 tháng, ở một nơi mà tôi chẳng bao giờ nghĩ nó lại tới: quán bar!
Nhưng không hiểu sao, tôi lại ngu ngốc và nghĩ rằng, một lần thôi thì cũng chẳng sao, nói gì thì nói, nó vẫn là đứa ngoan ngoãn, học giỏi (lớp trưởng lớp tôi đấy), lại cực kỳ trách nhiệm và thông minh. Nhưng những mối quan hệ của nó đang mở rộng dần. Tôi, với cuộc sống riêng của mình, cũng chỉ mơ hồ biết, và nó thường chỉ thú thật với tôi, khi có “chuyện ấy” xảy ra!
Lần đầu tiên nó “dính”, tôi cũng là đứa đưa nó đi giải quyết. Nó kiên quyết giấu tác giả của cái gánh nặng đó là ai. Ừ thì thôi, cũng xong rồi, sau một chuyến đi tham quan 3 ngày của lớp cấp 3 mà tôi dựng nên với bố mẹ nó. Tôi cũng không muốn hỏi nhiều. Chỉ biết trên danh nghĩa nó vẫn là cô gái ngoan chưa biết bạn trai là gì.
Rồi đến lần thứ 2. Nó lại gặp tôi, đau đớn. Tôi biết nó mệt mỏi. Trông nó xanh rớt, lý do nó đưa ra cực kỳvớ vẩn: anh ấy sẽ đi xa, không về nữa, và nó chẳng còn cơ hội nào để gần gũi hơn với anh ấy. Nó nghĩ, đã là một lần quan trọng, để anh ấy nhớ, thì phải hết mình!
Rồi tốt nghiệp, và ra trường. Chúng tôi ít gặp nhau hơn. Tôi đi làm, nó xin vào một công ty Nhà nước, chưa được làm chính thức nhưng vì năng lực nó tốt, nên cũng chỉ còn thêm điều kiện thời gian mà thôi. Nhưng rồi cách đây 2 tuần, nó gặp tôi, và bảo rằng nó lại có bầu. Lần này, không phải là 5 tuần, 7 tuần như 2 lần trước. Nó đến với cái bụng đã hơn 6 tháng!
Một việc mà có lẽ cả đời tôi không hình dung ra nổi. Với ai? Lần này đương nhiên tôi phải hỏi. Nó ngồi thừ ra. Nó bảo: thực ra là tao cũng dại dột. Rõ ràng chẳng yêu đương gì, nhưng không hiểu sao, tao cứ muốn thử xem tao có bầu được nữa hay không. Lần trước cũng thế, tao cứ sợ là bỏ thai một lần, là không có lại được nữa.
Bỏ lần hai rồi, tao lại càng sợ. Mặc dù tao đã nghĩ rằng mình chưa có người yêu, cũng còn lâu mới lấy chồng, ngại gì, đến lúc cần đi kiểm tra thể trạng sức khỏe là biết. Nhưng rồi khi bắt đầu một mối quan hệ, không hiểu cái gì cứ thúc đẩy tao, muốn tao thử xem thế nào...
Tôi thực sự hoảng loạn. Vậy là ai? Nó bảo: một thằng bạn thân, hồi cấp 3. Tôi cũng biết cậu ta. Hiền lành, đẹp trai, đã có thời gian tôi chơi khá thân và còn tưởng cậu ta thích tôi nữa! Tôi nghĩ rằng, dù sao cũng là người đáng tin, có thể sẽ ổn. Dĩ nhiên việc này phải nói với gia đình, và có thể, cũng có khá nhiều người cưới nhau khi mà bác sĩ bảo cần phải cưới đấy thôi!
Sai lầm lớn nhất trong đời tôi chính là việc đưa anh chàng kia đến nhà bạn mình, mà không có một cuộc trao đổi gì với anh ta trước đó. Tôi làm bố mẹ bạn tôi, từ việc khóc lên khóc xuống vì cái thai 6 tháng, còn ngất xỉu khi gặp cậu bạn đó. Cậu ta đến, điềm nhiên. Khi gặp bạn tôi, mắt đỏ hoe, bụng đã lùm lùm, cậu ta nhíu mày: đã bằng từng này rồi à?
Rồi trước mặt chúng tôi, cậu ta bình thản bảo: Thứ nhất, cháu nói thẳng là con các bác rất “điệu nghệ” trong chuyện ấy, cháu còn thua xa, chứ cô ấy chẳng ngoan ngoãn như các bác nghĩ đâu. Thứ hai, cô ấy không dừng lại ở mình cháu, chúng cháu đâu có yêu nhau, vì thế chắc gì cái thai trong bụng cô ấy đã là của cháu?
Bây giờ thì cha mẹ bạn tôi trong cơn đau đớn, coi tôi như một kẻ xấu xa, không “chăm sóc” mà để cô ấy rơi vào tình cảnh này. Ban đầu, cô bạn tôi cứng cỏi. Nó nói rằng nó chẳng quan tâm đến cha đứa bé là ai, nó chỉ cần đứa con, và sẵn sàng nuôi con một mình. Nhưng nó sống thế nào đây, khi mà cha mẹ nó gần như phát điên lên và không muốn nhận nó.
Nó thuê nhà ra ở riêng, chỉ có chị họ của nó cũng thương xót, thỉnh thoảng đưa đi khám. Nhưng chị ấy nghèo, lại chưa chồng, chẳng có kinh nghiệm gì hết. Còn tôi, bây giờ tôi nhận ra mình cũng có phần nào đúng như bố mẹ nó nói. Một đứa bạn tồi, một đứa bạn không biết thế nào nên là điểm dừng của bạn mình.
Chúng tôi thân nhau từ cấp 2, lên cấp 3, đại học vẫn học cùng nhau. Gia đình tôi rất tôn trọng con cái, yêu quý bạn bè của con, nhưng bố mẹ cô ấy thì ngược lại. Họ muốn con cái trưởng thành theo cách của họ.
Cô ấy không được đi chơi về muộn, không được có một cậu bạn trai thân thiết nào, dù là tình bạn trong sáng. Khi tôi đã bắt đầu có những anh chàng để ý vào năm lớp 11, thì cô ấy vẫn răm rắp theo nếp của gia đình, mặc dù tôi biết cô ấy rất quan tâm đến chuyện bạn trai, bạn gái của tôi và những cô gái khác trong lớp.
Thà rằng cô bạn tôi - nó cứ ngoan như cún con, theo cách mà cha mẹ muốn. Nhưng không, bạn tôi là đứa thông minh, bướng bỉnh và phải nói là rất nổi bật. Càng cấm đoán, càng đưa vào khuôn khổ, thì khả năng nghĩ ra những chiêu sách để “bật lại” cha mẹ của nó càng chuyên nghiệp.
Bố mẹ bạn tôi không bao giờ biết, con gái họ từng xin ngủ lại ở nhà tôi, là vì một đĩa phim sex nó mượn được. Họ cũng chẳng thể biết những mối quan hệ bạn bè của nó, nếu nó đã muốn giấu…Cứ thế, ban đầu tôi thích thú (vì nói thật, nếu gia đình tôi cũng cấm đoán thì tôi cũng như nó, cũng sẽ tìm cách sổ lồng!), tôi tiếp tay giấu diếm cho nó.
Nhưng đến một buổi tối, nó gọi cửa nhà tôi vào lúc 12 giờ đêm (giờ này lẽ ra nó ở nhà lâu rồi) thì tôi thấy hoảng. Nhất là khi nó bảo tôi nghĩ kế để gọi điện xin bố mẹ nó cho tôi ngủ lại. Đêm đó, nó đã khác. Nó đã thử làm chuyện cấm với một anh chàng, mà nó quen chỉ khoảng 1 tháng, ở một nơi mà tôi chẳng bao giờ nghĩ nó lại tới: quán bar!
Nhưng không hiểu sao, tôi lại ngu ngốc và nghĩ rằng, một lần thôi thì cũng chẳng sao, nói gì thì nói, nó vẫn là đứa ngoan ngoãn, học giỏi (lớp trưởng lớp tôi đấy), lại cực kỳ trách nhiệm và thông minh. Nhưng những mối quan hệ của nó đang mở rộng dần. Tôi, với cuộc sống riêng của mình, cũng chỉ mơ hồ biết, và nó thường chỉ thú thật với tôi, khi có “chuyện ấy” xảy ra!
Lần đầu tiên nó “dính”, tôi cũng là đứa đưa nó đi giải quyết. Nó kiên quyết giấu tác giả của cái gánh nặng đó là ai. Ừ thì thôi, cũng xong rồi, sau một chuyến đi tham quan 3 ngày của lớp cấp 3 mà tôi dựng nên với bố mẹ nó. Tôi cũng không muốn hỏi nhiều. Chỉ biết trên danh nghĩa nó vẫn là cô gái ngoan chưa biết bạn trai là gì.
Rồi đến lần thứ 2. Nó lại gặp tôi, đau đớn. Tôi biết nó mệt mỏi. Trông nó xanh rớt, lý do nó đưa ra cực kỳvớ vẩn: anh ấy sẽ đi xa, không về nữa, và nó chẳng còn cơ hội nào để gần gũi hơn với anh ấy. Nó nghĩ, đã là một lần quan trọng, để anh ấy nhớ, thì phải hết mình!
Rồi tốt nghiệp, và ra trường. Chúng tôi ít gặp nhau hơn. Tôi đi làm, nó xin vào một công ty Nhà nước, chưa được làm chính thức nhưng vì năng lực nó tốt, nên cũng chỉ còn thêm điều kiện thời gian mà thôi. Nhưng rồi cách đây 2 tuần, nó gặp tôi, và bảo rằng nó lại có bầu. Lần này, không phải là 5 tuần, 7 tuần như 2 lần trước. Nó đến với cái bụng đã hơn 6 tháng!
Một việc mà có lẽ cả đời tôi không hình dung ra nổi. Với ai? Lần này đương nhiên tôi phải hỏi. Nó ngồi thừ ra. Nó bảo: thực ra là tao cũng dại dột. Rõ ràng chẳng yêu đương gì, nhưng không hiểu sao, tao cứ muốn thử xem tao có bầu được nữa hay không. Lần trước cũng thế, tao cứ sợ là bỏ thai một lần, là không có lại được nữa.
Bỏ lần hai rồi, tao lại càng sợ. Mặc dù tao đã nghĩ rằng mình chưa có người yêu, cũng còn lâu mới lấy chồng, ngại gì, đến lúc cần đi kiểm tra thể trạng sức khỏe là biết. Nhưng rồi khi bắt đầu một mối quan hệ, không hiểu cái gì cứ thúc đẩy tao, muốn tao thử xem thế nào...
Tôi thực sự hoảng loạn. Vậy là ai? Nó bảo: một thằng bạn thân, hồi cấp 3. Tôi cũng biết cậu ta. Hiền lành, đẹp trai, đã có thời gian tôi chơi khá thân và còn tưởng cậu ta thích tôi nữa! Tôi nghĩ rằng, dù sao cũng là người đáng tin, có thể sẽ ổn. Dĩ nhiên việc này phải nói với gia đình, và có thể, cũng có khá nhiều người cưới nhau khi mà bác sĩ bảo cần phải cưới đấy thôi!
Sai lầm lớn nhất trong đời tôi chính là việc đưa anh chàng kia đến nhà bạn mình, mà không có một cuộc trao đổi gì với anh ta trước đó. Tôi làm bố mẹ bạn tôi, từ việc khóc lên khóc xuống vì cái thai 6 tháng, còn ngất xỉu khi gặp cậu bạn đó. Cậu ta đến, điềm nhiên. Khi gặp bạn tôi, mắt đỏ hoe, bụng đã lùm lùm, cậu ta nhíu mày: đã bằng từng này rồi à?
Rồi trước mặt chúng tôi, cậu ta bình thản bảo: Thứ nhất, cháu nói thẳng là con các bác rất “điệu nghệ” trong chuyện ấy, cháu còn thua xa, chứ cô ấy chẳng ngoan ngoãn như các bác nghĩ đâu. Thứ hai, cô ấy không dừng lại ở mình cháu, chúng cháu đâu có yêu nhau, vì thế chắc gì cái thai trong bụng cô ấy đã là của cháu?
Bây giờ thì cha mẹ bạn tôi trong cơn đau đớn, coi tôi như một kẻ xấu xa, không “chăm sóc” mà để cô ấy rơi vào tình cảnh này. Ban đầu, cô bạn tôi cứng cỏi. Nó nói rằng nó chẳng quan tâm đến cha đứa bé là ai, nó chỉ cần đứa con, và sẵn sàng nuôi con một mình. Nhưng nó sống thế nào đây, khi mà cha mẹ nó gần như phát điên lên và không muốn nhận nó.
Nó thuê nhà ra ở riêng, chỉ có chị họ của nó cũng thương xót, thỉnh thoảng đưa đi khám. Nhưng chị ấy nghèo, lại chưa chồng, chẳng có kinh nghiệm gì hết. Còn tôi, bây giờ tôi nhận ra mình cũng có phần nào đúng như bố mẹ nó nói. Một đứa bạn tồi, một đứa bạn không biết thế nào nên là điểm dừng của bạn mình.