(VTC News) - Hiện lan truyền trong cộng đồng mạng Việt Nam với
tốc độ chóng mặt là câu chuyện về người phụ nữ lái xe bus và cái kết
thảm thương là một vụ tai nạn xe. Truyện mang màu sắc liêu trai nhưng
thông điệp hằn sâu lại đáng để suy nghĩ.Tôi buông tiếng thở dài sau khi đọc câu chuyện, có lẽ nước mắt chưa kịp trào ra nhưng nỗi buồn thì đã lắng sâu bên trong. Thái độ sống thờ ơ, lãnh cảm của con người đang là một trong những vấn đề đáng lo ngại trong XH bây giờ. Tôi đang nghĩ không biết 13 vị hành khách trên chuyến xe bus đó liệu có còn lương tâm không, có tình cảm của một con người nữa không! Sao có thể "nhắm mắt làm ngơ" như vậy, những loài động vật khác chúng đều tập trung bầy đàn lại để bảo vệ đồng loại khi có kẻ thù tấn công một trong những con khác mà! Lẽ nào...Dấu ba chấm đó tôi xin nhường lại cho cảm nhận và đánh giá của các bạn.
Câu chuyện được cư dân trên Facebook và các trang mạng xã hội chia sẻ
cực nhiều trong một hai ngày gần đây. Nội dung có một vài dị bản, nhưng
sự khác nhau là không nhiều, đại ý như sau:
"Một chiếc xe bus chở
đầy khách đang chạy trên đường đồi. Giữa đường, ba thằng du côn có vũ
khí để mắt tới cô lái xe xinh đẹp. Chúng bắt cô dừng xe và muốn “vui vẻ”
với cô. Tất nhiên là cô lái xe kêu cứu, nhưng tất cả hành khách trên xe
chỉ đáp lại bằng sự im lặng.
Lúc ấy một người đàn ông trung niên nom yếu ớt tiến lên yêu cầu ba tên du côn dừng tay; nhưng ông đã bị chúng đánh đập. Ông rất giận dữ và lớn tiếng kêu gọi các hành khách khác ngăn hành động man rợ kia lại nhưng chẳng ai hưởng ứng. Và cô lái xe bị ba tên côn đồ lôi vào bụi rậm bên đường.
Một giờ sau, ba tên du côn và cô lái xe tơi tả trở về xe và cô sẵn sàng cầm lái tiếp tục lên đường… - “Này ông kia, ông xuống xe đi!” cô lái xe la lên với người đàn ông vừa tìm cách giúp mình. Người đàn ông sững sờ, nói: - “Cô làm sao thế? Tôi mới vừa tìm cách cứu cô, tôi làm thế là sai à?” -“Cứu tôi ư? Ông đã làm gì để cứu tôi chứ?” Cô lái xe vặn lại, và vài hành khách bình thản cười. Người đàn ông thật sự tức giận. Dù ông đã không có khả năng cứu cô, nhưng ông không nên bị đối xử như thế chứ. Ông từ chối xuống xe, và nói: “Tôi đã trả tiền đi xe nên tôi có quyền ở lại xe.” Cô lái xe nhăn mặt nói: “Nếu ông không xuống, xe sẽ không chạy.”
Điều bất ngờ là hành khách, vốn lờ lảng hành động man rợ mới đây của bọn du
côn, bỗng nhao nhao đồng lòng yêu cầu người đàn ông xuống xe, họ nói:“Ông
ra khỏi xe đi, chúng tôi có nhiều công chuyện đang chờ và không thể trì hoãn thêm chút nào nữa!”. Một vài hành khách khỏe hơn tìm cách lôi người đàn ông xuống xe.
Ba tên du côn mỉm cười với nhau một cách ranh mãnh và bình luận: -“Chắc
tụi mình đã phục vụ cô nàng ra trò đấy nhỉ!” Sau nhiều lời qua tiếng lại, hành lý của người đàn ông bị ném qua cửa sổ và ông bị đẩy ra khỏi xe. Chiếc xe bus lại khởi tiếp hành trình. Cô lái xe vuốt lại tóc tai và vặn radio lên hết cỡ.Xe lên đến đỉnh đồi và ngoặt một cái chuẩn bị xuống đồi. Phía tay phải xe là một vực thẳm sâu hun hút. Tốc độ của xe bus tăng dần. Gương mặt cô lái xe bình thản, hai bàn tay giữ chặt vô lăng. Nước mắt trào ra trong hai mắt cô. Một tên du côn nhận thấy có gì không ổn, hắn nói với cô lái xe: “Chạy chậm thôi, cô định
làm gì thế hả?”. Tên du côn tìm cách giằng lấy vô lăng, nhưng chiếc xe bus lao ra ngoài vực như mũi tên bật khỏi cây cung. Hôm sau, báo địa phương loan tin một tai nạn bi thảm xảy ra ở vùng “Phục Hổ Sơn”. Một chiếc xe cỡ trung rơi xuống vực, tài xế và 13 hành khách đều thiệt mạng.
Người đàn ông đã bị đuổi xuống xe đọc tờ báo và khóc. Không ai biết ông khóc cái gì và vì sao mà khóc!".
Đọc xong câu chuyện bạn có suy nghĩ, có cảm nhận gì?
Chuyện kết ở đây nhưng sau đó là hàng trăm, hàng ngàn comment phủ dài
trên các mạng xã hội. Trong một ngày chỉ riêng một nhóm Facebook có tới
hơn 1700 lượt "like" và hơn 700 lượt "share". Vì sao? Vì phần kết đáng
sợ của câu chuyện hay vì thông điệp ẩn chứa đằng sau đó?
Hàng nghìn lượt share và comment đã xuất hiện và nối dài trên tường của các facebook trong vài ngày trở lại đây.
Và
hàng nghìn câu hỏi bật ra: Bao nhiêu lần mình từng thờ ơ với những giấy
phút hoạn nạn, khó khăn của người khác? Mà bạn hoàn toàn có thể giúp
đỡ? Đôi khi, chúng ta quá vô cảm với cuộc sống quanh mình!
Trong
dòng chảy băng băng của cuộc sống, khi mà cái gì cũng "nhanh hoặc cực
nhanh" (thức ăn fast food, mạng internet cũng broadband, tốc độ vi xử lí
tăng gấp đôi, gấp ba, những cuộc chạy đua lên đỉnh vinh quang... thì sự
vô cảm, nhởn nhơ đã diễn ra.
Cuộc sống vội vã khiến nhiều người sống vô tâm, vô cảm, họ đâu biết
rằng đâu đó quanh ta còn rất nhiều người đưa tay ra cần sự giúp đỡ,
mong là sau khi đọc xong câu chuyện trên trong mỗi tâm hồn chúng ta sẽ
mọc được giống cây mang tên đồng cảm" và "cuộc sống ngày càng khiến con
người ta trở nên vô cảm" là những lời chia sẻ đầy suy nghĩ và trách
nhiệm của những người trẻ.
Mong rằng, hai từ đồng cảm không còn là khái niệm "xa xỉ" trong xã hội này.
Sự vô cảm sẽ không có đất sống trong xã hội này.
Mạng là ảo, nhưng trách nhiệm và yêu thương là thật. Câu chuyện
không xảy ra ở đất nước chúng ta, nhưng khi nó được dịch sang tiếng Việt
và lan truyền trên các trang mạng xã hội, nó đã gây nên một làn sóng dư luận của những người trẻ.Hi vọng không chỉ ở ĐN ta mà trên TG này những câu chuyện thương tâm như thế này sẽ không còn. Muốn vậy mỗi chúng ta hãy quan tâm, yêu thương và chia sẻ với những người bên cạnh dù là chuyện vui hay buồn sướng hay khổ nhé!
"CÁI MÀ NHÂN LOÀI CẦN NHẤT ĐÓ LÀ TẤM LÒNG TỐT BÌNH THƯỜNG CỦA NHỮNG CON NGƯỜI BÌNH THƯỜNG"
tốc độ chóng mặt là câu chuyện về người phụ nữ lái xe bus và cái kết
thảm thương là một vụ tai nạn xe. Truyện mang màu sắc liêu trai nhưng
thông điệp hằn sâu lại đáng để suy nghĩ.Tôi buông tiếng thở dài sau khi đọc câu chuyện, có lẽ nước mắt chưa kịp trào ra nhưng nỗi buồn thì đã lắng sâu bên trong. Thái độ sống thờ ơ, lãnh cảm của con người đang là một trong những vấn đề đáng lo ngại trong XH bây giờ. Tôi đang nghĩ không biết 13 vị hành khách trên chuyến xe bus đó liệu có còn lương tâm không, có tình cảm của một con người nữa không! Sao có thể "nhắm mắt làm ngơ" như vậy, những loài động vật khác chúng đều tập trung bầy đàn lại để bảo vệ đồng loại khi có kẻ thù tấn công một trong những con khác mà! Lẽ nào...Dấu ba chấm đó tôi xin nhường lại cho cảm nhận và đánh giá của các bạn.
Câu chuyện được cư dân trên Facebook và các trang mạng xã hội chia sẻ
cực nhiều trong một hai ngày gần đây. Nội dung có một vài dị bản, nhưng
sự khác nhau là không nhiều, đại ý như sau:
"Một chiếc xe bus chở
đầy khách đang chạy trên đường đồi. Giữa đường, ba thằng du côn có vũ
khí để mắt tới cô lái xe xinh đẹp. Chúng bắt cô dừng xe và muốn “vui vẻ”
với cô. Tất nhiên là cô lái xe kêu cứu, nhưng tất cả hành khách trên xe
chỉ đáp lại bằng sự im lặng.
Lúc ấy một người đàn ông trung niên nom yếu ớt tiến lên yêu cầu ba tên du côn dừng tay; nhưng ông đã bị chúng đánh đập. Ông rất giận dữ và lớn tiếng kêu gọi các hành khách khác ngăn hành động man rợ kia lại nhưng chẳng ai hưởng ứng. Và cô lái xe bị ba tên côn đồ lôi vào bụi rậm bên đường.
Một giờ sau, ba tên du côn và cô lái xe tơi tả trở về xe và cô sẵn sàng cầm lái tiếp tục lên đường… - “Này ông kia, ông xuống xe đi!” cô lái xe la lên với người đàn ông vừa tìm cách giúp mình. Người đàn ông sững sờ, nói: - “Cô làm sao thế? Tôi mới vừa tìm cách cứu cô, tôi làm thế là sai à?” -“Cứu tôi ư? Ông đã làm gì để cứu tôi chứ?” Cô lái xe vặn lại, và vài hành khách bình thản cười. Người đàn ông thật sự tức giận. Dù ông đã không có khả năng cứu cô, nhưng ông không nên bị đối xử như thế chứ. Ông từ chối xuống xe, và nói: “Tôi đã trả tiền đi xe nên tôi có quyền ở lại xe.” Cô lái xe nhăn mặt nói: “Nếu ông không xuống, xe sẽ không chạy.”
Điều bất ngờ là hành khách, vốn lờ lảng hành động man rợ mới đây của bọn du
côn, bỗng nhao nhao đồng lòng yêu cầu người đàn ông xuống xe, họ nói:“Ông
ra khỏi xe đi, chúng tôi có nhiều công chuyện đang chờ và không thể trì hoãn thêm chút nào nữa!”. Một vài hành khách khỏe hơn tìm cách lôi người đàn ông xuống xe.
Ba tên du côn mỉm cười với nhau một cách ranh mãnh và bình luận: -“Chắc
tụi mình đã phục vụ cô nàng ra trò đấy nhỉ!” Sau nhiều lời qua tiếng lại, hành lý của người đàn ông bị ném qua cửa sổ và ông bị đẩy ra khỏi xe. Chiếc xe bus lại khởi tiếp hành trình. Cô lái xe vuốt lại tóc tai và vặn radio lên hết cỡ.Xe lên đến đỉnh đồi và ngoặt một cái chuẩn bị xuống đồi. Phía tay phải xe là một vực thẳm sâu hun hút. Tốc độ của xe bus tăng dần. Gương mặt cô lái xe bình thản, hai bàn tay giữ chặt vô lăng. Nước mắt trào ra trong hai mắt cô. Một tên du côn nhận thấy có gì không ổn, hắn nói với cô lái xe: “Chạy chậm thôi, cô định
làm gì thế hả?”. Tên du côn tìm cách giằng lấy vô lăng, nhưng chiếc xe bus lao ra ngoài vực như mũi tên bật khỏi cây cung. Hôm sau, báo địa phương loan tin một tai nạn bi thảm xảy ra ở vùng “Phục Hổ Sơn”. Một chiếc xe cỡ trung rơi xuống vực, tài xế và 13 hành khách đều thiệt mạng.
Người đàn ông đã bị đuổi xuống xe đọc tờ báo và khóc. Không ai biết ông khóc cái gì và vì sao mà khóc!".
Đọc xong câu chuyện bạn có suy nghĩ, có cảm nhận gì?
Chuyện kết ở đây nhưng sau đó là hàng trăm, hàng ngàn comment phủ dài
trên các mạng xã hội. Trong một ngày chỉ riêng một nhóm Facebook có tới
hơn 1700 lượt "like" và hơn 700 lượt "share". Vì sao? Vì phần kết đáng
sợ của câu chuyện hay vì thông điệp ẩn chứa đằng sau đó?
Hàng nghìn lượt share và comment đã xuất hiện và nối dài trên tường của các facebook trong vài ngày trở lại đây.
Và
hàng nghìn câu hỏi bật ra: Bao nhiêu lần mình từng thờ ơ với những giấy
phút hoạn nạn, khó khăn của người khác? Mà bạn hoàn toàn có thể giúp
đỡ? Đôi khi, chúng ta quá vô cảm với cuộc sống quanh mình!
Trong
dòng chảy băng băng của cuộc sống, khi mà cái gì cũng "nhanh hoặc cực
nhanh" (thức ăn fast food, mạng internet cũng broadband, tốc độ vi xử lí
tăng gấp đôi, gấp ba, những cuộc chạy đua lên đỉnh vinh quang... thì sự
vô cảm, nhởn nhơ đã diễn ra.
Cuộc sống vội vã khiến nhiều người sống vô tâm, vô cảm, họ đâu biết
rằng đâu đó quanh ta còn rất nhiều người đưa tay ra cần sự giúp đỡ,
mong là sau khi đọc xong câu chuyện trên trong mỗi tâm hồn chúng ta sẽ
mọc được giống cây mang tên đồng cảm" và "cuộc sống ngày càng khiến con
người ta trở nên vô cảm" là những lời chia sẻ đầy suy nghĩ và trách
nhiệm của những người trẻ.
Mong rằng, hai từ đồng cảm không còn là khái niệm "xa xỉ" trong xã hội này.
Sự vô cảm sẽ không có đất sống trong xã hội này.
Mạng là ảo, nhưng trách nhiệm và yêu thương là thật. Câu chuyện
không xảy ra ở đất nước chúng ta, nhưng khi nó được dịch sang tiếng Việt
và lan truyền trên các trang mạng xã hội, nó đã gây nên một làn sóng dư luận của những người trẻ.Hi vọng không chỉ ở ĐN ta mà trên TG này những câu chuyện thương tâm như thế này sẽ không còn. Muốn vậy mỗi chúng ta hãy quan tâm, yêu thương và chia sẻ với những người bên cạnh dù là chuyện vui hay buồn sướng hay khổ nhé!
"CÁI MÀ NHÂN LOÀI CẦN NHẤT ĐÓ LÀ TẤM LÒNG TỐT BÌNH THƯỜNG CỦA NHỮNG CON NGƯỜI BÌNH THƯỜNG"