DSO - DIỄN ĐÀN SINH VIÊN ĐÀ LẠT

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

DIỄN ĐÀN SINH VIÊN ĐẠI HỌC ĐÀ LẠT


    Unhappy Lời chia tay cuối cùng

    ankute_0310
    ankute_0310
    Thử việc văn phòng
    Thử việc văn phòng


    Tổng số bài gửi : 39
    Cảm ơn : 13

    Unhappy Lời chia tay cuối cùng Empty Unhappy Lời chia tay cuối cùng

    Bài gửi by ankute_0310 2011-11-19, 12:46

    Tình yêu chỉ thoáng qua như một cơn gió nếu không có sự quan tâm"


    -Anh ơi. Anh nói yêu em đi!!- Em nhìn anh với ánh mắt to tròn thơ ngây
    cộng cây kẹo mút đang ngúng nguẩy cầm trên tay, anh phải giật mình vì
    lời đề nghị của em

    -Để làm gì hả em??? Tự nhiên nói yêu em làm gì??
    -Anh cứ nói đi, chỉ là tự nhiên em muốn nghe!!!- Em xịu mặt xuống khi
    anh lạnh lùng hỏi em như vậy, vẻ hờn dỗi của em bắt buộc anh luôn luôn
    phải nhường nhịn em
    -Ừ… anh sẽ nói nhưng sẽ vào một ngày lễ lớn, ví dụ như ngày giáng sinh hay 14/hai chẳng hạn
    -Không, em muốn nghe lúc này cơ!!!
    -Vậy thì sao em không nói em yêu anh đi??-Anh nhìn em tinh nghịch
    -Vâng, em yêu anh. Rồi tới lượt anh rồi đó
    -Hic… nói yêu dễ dàng như em thì khó tin lắm, lời yêu đâu dễ nói vậy!!! Thôi đi về nào, tối lạnh lắm rồi đó!!!

    Anh định khoác vai thì bị em hất ra, bực bội nói


    -Anh có yêu em đâu mà nói được??? Chúng ta chia tay đi!!! Vốn dĩ anh chẳng bao giờ yêu em cả!!!


    Hơn một năm quen em, chúng ta cãi nhau không dưới trăm lần, vì những lý
    do vô vị, nhảm nhí và trẻ con nhất có thể, chẳng hạn là như vừa nãy,
    em buộc anh phải nói Yêu em trong hoàn cảnh chẳng ra làm sao cả. Vậy là
    em nói chia tay, có lẽ cái câu doạ ấy em phải lặp đến gần trăm lần rồi
    ấy nhỉ?? Nhưng em yêu, anh không bực đâu, anh không cáu vì sự bướng
    bỉnh và bảo thủ của em, anh sẽ cười nhẹ mà bảo


    -Thôi anh xin lỗi, sorry I love You??? Nào lên xe anh đưa em về!!!


    Thế là em mỉm cười thoả mãn, chỉ chừng ấy thôi cũng đủ làm em hạnh phúc
    đến nỗi suốt quãng đường ngồi phía sau lưng anh, em hết nói lại cười,
    toàn một mình cả, bởi anh cũng chẳng hiểu em đang bàn về cái vấn đề gì
    nữa. Đang nói về một bà mẹ bỏ rơi con trong quán café lại nhảy sang
    chuyện hàng xóm nhà em hôm qua vừa bị nổ bình ga phải nhập viện, anh
    không hiểu… nhưng nhìn em cười là anh thấy vui, thấy lòng được ấm lại vì
    tính cách ngây thơ nhí nhảnh của một cô bé mười chín tuổi mà hệt như
    một nhóc chín tuổi vậy “ em yêu, anh không nói cụm từ anh yêu em bằng
    tiếng việt được bởi vì một chữ yêu chẳng thể nói hết lên được những cảm
    xúc trong anh dành cho em, nếu có thể, anh muốn nói anh yêu mũ n em cơ,
    nhưng tiếc là nếu nói thế chắc cơ miệng anh sẽ phải hoạt động hết công
    suất và nguy cơ vào viện là rất cao, chắc em cũng không muốn thế đúng
    không??? Vì nếu anh vào viện rồi lấy ai để em bắt đền??? Nhiều lúc anh
    cảm tưởng như anh là con nợ của em vậy!! Em là một chủ nợ đáng yêu
    >.<”


    ***

    -Anh ơi, sao cái kẹo mút này chẳng ngọt gì cả???- Sau khi ngậm gần hết
    cái kẹo bột gạo to tướng rồi em mới phán một câu xanh rờn thế
    -Anh biết làm sao được hả em??? Kẹo mút không ngọt đâu phải lỗi do anh???
    -Anh không hiểu à??? Tại anh không hôn em đó??? Anh chưa nghe nói rằng nụ hôn sẽ làm tất cả mọi thứ trở nên ngọt ngào sao???
    -Ơ, sao tự nhiên lại phải hôn nhau??? Chúng ta đang đứng giữa chợ, đông người qua lại…
    -Ạch, thế mỗi khi hôn nhau lại cần phải chọn thời gian và địa điểm cụ
    thể sao ??? Anh không hôn em chứng tỏ anh yêu cô gái khác rồi!!!

    Thế là em lại hờn dỗi ngúng nguẩy bước đi, rõ ràng là em ương ngạnh, lí
    do của em đầy đủ và cụ thể quá cơ, lúc nào em cũng nghĩ được ra một lí
    do bất hợp lí nào đó để buộc tội anh không còn yêu em nữa…


    -Này, anh không còn yêu em nữa thiệt hả???- Bất chợt em ngoảnh lại đăm chiêu nhìn anh, bộ mặt đa nghi của em làm anh phát cười

    -Em nghĩ linh tinh gì thế??? Tại sao anh lại không yêu em được???
    -Vậy em chỉ cần một nụ hôn có phải là quá đáng không???
    -Nhưng…
    -Thôi, chúng ta chia tay đi, anh chẳng bao giờ đáp ứng những yêu cầu bé nhỏ bắt buộc phải có trong tình yêu cả!!
    -Thôi nào, đừng trẻ con thế nữa, em đã là sinh viên đại học rồi cơ mà…
    -Em chỉ trẻ con trong tình yêu!!!

    Ừ đúng, em nói anh mới nhớ ra nhỉ, em chỉ ương ngạnh và bắt nạt mỗi một
    mình anh thôi, có bao giờ anh thấy em buộc tội một ai đó vô căn cứ như
    anh đâu??? …Chỉ cần anh hôn nhẹ lên bờ môi em thôi là mọi chuyện sẽ
    tan biến hoàn toàn, em không còn nhõng nhẽo với anh nữa, em chỉ ôm chặt
    anh bảo em yêu ông xã của em… Em yêu, em đúng là ngốc, nếu một nụ hôn
    đủ để minh chứng cho một tình yêu mãnh liệt thì đóng film ai cũng có
    một tình yêu với bạn diễn của mình hả em???


    ***

    -Sao hôm nay anh không gọi điện cho em vậy??? Anh biết em nhớ giọng nói
    của anh thế nào không anh yêu???- Giọng em từ đầu dây bên kia vang lên
    đầy nhõng nhẽo
    -Mới 6h thôi mà em, điện thoại của em làm anh thức giấc rồi đấy
    -Lẽ ra anh phải là người đánh thức em dậy vào mỗi ngày, vậy mà giờ em
    lại là người làm điều đó, anh không mình có lỗi hay sao???

    Ôi tình yêu của anh ơi, tự nhiên vào một ngày cuối tuần anh được nghỉ
    làm định ngủ nướng bù vào sáu ngày làm việc 10/24h còn lại thì lại bị em
    phá đám, hỏi dồn dập là tại sao không gọi cho em, anh mới là người cáu
    chứ không phải là em đâu, em yêu ạ!!!


    -Anh…- Giọng em thấp dần xuống…. nghẹn ngào… sao anh cảm nhận như em đang chìm vào trong một nỗi buồn… rất kinh khủng

    -Ừ…
    -Chúng mình chia tay đi, rõ ràng là anh không còn yêu em nữa… chỉ là em yêu anh thôi… phải không anh???
    -ơ kìa…

    Anh chưa kịp nói gì thì em đã tắt máy, điện thoại giờ đây chỉ còn kêu
    những tiếng “tút, tút” đầy lạnh lẽo, cô em thân yêu của tôi ơi, em cần
    gì ở anh nữa đây, lần này thì em làm anh bực mình rồi đấy, anh sẽ chẳng
    xin lỗi em nữa đâu, rồi xem ai sẽ là người gọi cho ai trước…


    Đã được một tuần từ ngày em nói “chúng mình chia tay đi” anh vẫn không
    thấy em hồi âm lại, anh cũng bảo thủ không muốn xin lỗi em, cũng không
    muốn gọi điện hay đưa đón em tới trường nữa… vì anh đợi em xin lỗi cơ,
    rõ ràng là anh nhún nhường em nhiều lắm rồi, anh không thể để em ngang
    ngạnh muốn làm gì thì làm được… mới chỉ có một tuần thôi mà, những lần
    anh đi công tác còn một tháng chúng ta không gặp nhau, thì một tuần đã
    là cái gì cơ chứ??? Trước kia không có em thì sao? Anh vẫn là anh, cuộc
    sống của anh vẫn thế, giờ đây không em thì anh và cuộc sống của anh
    cũng sẽ ổn định, chẳng bị đảo lộn bởi em đâu!!!


    Anh vẫn cứ đi làm, kí hợp đồng, tán gẫu với nhân viên trong công ty,
    tối thì bật ID chat chit rồi lại gò mình vào công việc… tất cả như không
    cần em, như chúng ta chưa từng quen nhau và chưa từng yêu nhau vậy!!!
    Anh chẳng thấy tiếc cái tình yêu trẻ con đó, chẳng cảm thấy hụt hẫng
    trong suốt một tuần đó.


    Anh đã nghĩ thế, anh đã nghĩ không có em bên cạnh anh cũng sẽ chẳng có
    gì đổi khác nhưng thực tế thì không phải vậy. Hôm nay là ngày thứ 30
    anh không được nghe thấy cái giọng nhõng nhẽo của em, không được nhìn
    thấy gương mặt ngây thơ của em, không được nắm bàn tay mềm mại của em,
    không được có một vòng tay ôm eo anh từ phía sau, không ai mang đồ ăn
    trưa đến công ty cho anh, cũng chẳng còn được ngắm cái nick em sáng
    với dòng status ngộ nghĩnh “anh là sô cô la của em, ngọt ngào mà đăng
    đắng… em sẽ ăn sô cô la cũng như anh sẽ thuộc về một mình em thôi” rồi…
    em có biết được rằng anh nhớ em nhiều đến như thế nào không? Nhớ những
    thói quen em tạo dựng cho anh, tiếc nuối những ngày tháng yêu thương
    đã vụt tắt. Hôm nay anh mới nhận ra…cuộc sống của anh sẽ không thể tiếp
    diễn nếu thiếu em được… em yêu, chúng ta không thể chia tay được… vì
    anh còn yêu em… yêu em rất nhiều…….


    Tối hôm nay cũng như bao ngày khác, anh check mail, bỗng nhận được một
    cái mail mới là blog bạn hâm mộ vừa có bài viết mới, blog anh hâm mộ là
    em đó em yêu ạ, anh vội vàng click “vào ngay”, sao mà anh cáu khi cái
    máy load quá chậm, cũng chỉ vì cái bọn chơi game toàn chơi vào tối thứ
    bảy làm anh không thể vào ngay được mà mất đến 30 giây sau mới có thể
    đọc được entry của em.


    “Thư mục (new): To Old Honey |

    Quan trọng
    Đăng ngày: 10:04 23-06-2009

    [[
    Ngập ngừng những giấc mơ vụng dại
    Ngập ngừng những xúc cảm không tên.
    Mỗi người đều có một cơn mưa trong lòng và một cảm nhận riêng của chính mình.
    Nhưng hãy là những cơn mưa cho đất trổ hoa, cho con người xóa sạch bao bụi trần, suy mệt.
    Mưa về khắc khoải đất chờ mong.
    Sẽ lặng lẽ khi em bước trên đường...
    Sẽ đơn côi khi nhìn ai đó tay trong tay....
    Sẽ là buốt giá khi không còn ai nắm tay....
    Sẽ là những lúc buồn lặng câm khóc một mình.....
    Sẽ chẳng gọi tên nhau khi mình thấy nhớ....
    Sẽ chẳng còn vị ngọt ngào trong những que kem....
    Sẽ chẳng là ngượng nghịu khi nhìn mắt ai đó ấm áp...
    Sẽ chẳng còn đỏ mặt mỗi lúc em nhìn anh...
    Sẽ là đôi mắt vô hồn....
    Sẽ là nụ cười chớm tắt...
    Sẽ là rất nhạt trong những cây kẹo...
    Sẽ là một kẹo sữa úa màu....
    Sẽ là như thế khi không còn ai....
    Làm sao để yêu một người ít hơn từng giây trôi qua???
    Em biết cách làm cho người khác yêu mình ít hơn,ít hơn....
    Thậm chí là hết yêu mình ngay tức thì vào lúc đó....
    Nhưng chẳng bao giờ biết cách tự làm cho bản thân mình yêu bớt đi đâu
    ....Không bao giờ đâu....
    Em sợ những lúc cô đơn không biết tự chủ...
    Và lo lắng chẳng biết người ta còn yêu mình bao nhiêu???
    Em từng nói yêu đến khi bản thân cười là đủ
    Nhưng em sợ.....sợ lắm.
    Lỡ chỉ mình em cười một mình thì sao?
    Lỡ rằng em yêu anh nhiều hơn ngược lại thì sao?
    ......
    Lỡ xa nhau thì sao???
    Sớm hay muộn rồi hai người cũng sẽ chán nhau....Đó là quy luật rồi.
    Hai trái tim đập cùng nhịp một thời gian quá lâu sẽ cảm giác mỏi mệt. Không thể gắng gượng
    Một trong hai - và có thể hai trong hai chúng nó - sẽ tự tìm một nhịp mới mà hoà vào, tan vào...
    Nên em tự dặn bản thân mình hãy yêu ít thôi
    vì có mấy ai quay về lo lắng và gạt nước mắt cho người mình vừa bóp nát yêu thương bao giờ?
    ...
    Nhưng làm sao để yêu ai đó ít đi???
    ....
    Cười
    Em đang cười đây
    Nên cười vì tình yêu chúng ta không khác mọi người
    Vì ta đang yêu như người ta đấy....Dễ thôi đúng không...?
    chẳng có tình yêu nào mãnh liệt và nồng cháy theo thời gian.
    khi gắn bó với nhau quá lâu,người ta cảm thấy mình yếu đuối
    Nói chia tay anh, anh hiểu được em lạc lõng đến thế nào không?
    Em phải tồn tại, với một cuộc sống không anh??
    (nguồn: google.com)]]
    Em đa nghi
    Em vốn nghĩ, em yêu nhiều hơn anh
    Nhưng hình như điều đó là đúng
    Phép thử tình yêu có hiệu lực rồi
    Ba mươi ngày kể từ ngày em nói lời chia tay vẫn không thấy anh hỏi thăm lấy một lời
    Không lẽ tất cả những kỉ niệm của tình yêu giữa chúng ta chỉ đáng chôn vùi trong dĩ vãng???
    Trog tháng năm, ba lần em nói chia tay, đều có lí do cả anh yêu ơi…
    Lần đầu tiên em bắt anh nói”anh yêu em” vì hôm đó là ngày tròn một năm bắt đầu từ ngày anh bảo anh yêu em
    Lần thứ hai em bảo anh hôn em là vì ngày hôm đó là ngày em trả lời câu
    tỏ tình của anh… cũng là ngày tròn một năm Bắt đầu nụ hôn đầu tiên giữa
    chúng ta
    Lần thứ ba em hỏi tại sao anh không gọi điện cho em là vì hôm đó là
    NGÀY SINH NHẬT của em… không lẽ anh không nhớ nổi cả ngày sinh nhật của
    bạn gái mình nữa sao?? Trong đầu em lúc đó đã nghĩ em không còn quan
    trọng với anh nữa, có lẽ vì chúng ta đã ở bên nhau khá lâu, tình cảm
    trôi theo thời gian không còn mặn mà… lạnh lẽo. Vậy sao không kết thúc
    bằng câu chia tay đi???”
    […]

    Ôi em yêu của anh ơi, tại sao em không nói cho anh biết cơ chứ? Anh cứ
    nghĩ em chỉ trẻ con vậy thôi, anh biết đâu em còn nghĩ xa và trưởng
    thành hơn thằng con trai hơn em hai tuổi nữa…Em bảo tình yêu của chúng
    ta giống mọi người ư?? Em nhầm rồi, tình yêu của chúng ta khác họ, không
    giống một chút nào, vì em là một cô gái đặc biệt. Chính vì điều đó mới
    làm anh chú ý và yêu em đến thế.


    Anh chưa bao giờ phải khóc vì bất cứ một vấn đề nào đó, nhưng đêm hôm
    đó anh khóc vì đọc những dòng entry của em, lần này thì anh bắt đền em
    đấy, em làm một thằng con trai như anh phải khóc chỉ vì những dòng chữ
    trên blog của em…


    Trong đầu anh lúc đó không còn suy nghĩ gì nữa ngoài việc phải gọi ngay
    điện thoại cho em, em hiểu được cảm giác khó chịu của anh khi phải chờ
    tiếng nói của em không hả??? Nhấc máy đi em…chưa lúc nào anh muốn nghe
    giọng nói của em như trong lúc này.


    -Anh gọi cho em làm gì? Không phải chúng ta đã chia tay rồi sao???-
    Ngập ngừng 3 giây em mới có thể nói ra câu đó với anh một cách nặng nề


    -Anh nhớ em… vì anh yêu em, anh không chấp nhận lời chia tay, anh chưa
    trả lời, em không có quyền ngăn cản tình yêu của anh dành cho em!!!


    -Tình yêu cũng có hạn sử dụng chứ anh!! Nó hết hạn từ ba mươi ngày trước
    rồi…-Có lẽ em đang khóc, nhưng vẫn cố gắng cười để anh yên tâm. Em
    ngốc lắm, em làm vậy chỉ càng khiến anh đau lòng và day dứt hơn thôi
    bởi vì ngay trong lúc này anh cũng đang phải chịu đựng nỗi đau giống em
    đây.


    -Lỗi do anh mà…nếu em muốn, anh sẽ bỏ việc để gọi điện đánh thức em vào
    mỗi buổi sáng, để đưa đón em tới trường, để cùng em ăn bánh vào mỗi
    buổi trưa ở đường Thanh Niên, để được ôm em trong vòng tay vào mỗi tối
    bên Hồ Gươm… vì em anh sẽ làm tất cả… ngoại trừ lời chia tay


    -Thiếu em anh vẫn có thể sống cơ mà???


    -Anh nhận ra rằng cuộc sống của anh sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu không có em…


    -VẬy trước kia anh sống thế nào???


    -Tại vì em xuất hiện đó. Thế nên em phải có nghĩa vụ đền bù thiệt hại cho anh!!!


    -Đồ ngốc- Em bật cười, nhưng anh thì chịu, anh không cười được nữa, là
    một thằng con trai mà những giọt nước mắt cứ đua nhau lăn xuống má hoài…
    vì em đấy… em yêu ạ… giờ thì em hiểu anh yêu em như thế nào chưa
    ???...


      Hôm nay: 2024-11-15, 12:28