Đêm 7 rạng sáng 8/11, Bệnh viện Đa khoa Bình Thuận vẫn không ngớt người vào ra. Những bước chân vội vã, những dáng người liêu xiêu khi chưa được gặp người thân trong vụ tai nạn thảm khốc vừa xảy ra càng làm cho màn đêm không còn bình yên nữa. Nhiều nạn nhân vẫn đang được điều trị tích cực để hồi phục vết thương. Trên gương mặt họ chưa hết vẻ kinh hoàng pha lẫn sự mệt mỏi. Thi thoảng, một số nạn nhân đang say giấc ngủ bỗng la thất thanh cầu cứu. Họ bị chấn thương tâm lý nặng sau khi chính mình trải qua và chứng kiến những giây phút kinh hoàng. Phía dưới nhà đại thể (nhà xác), một số tốp người trải chiếu dọc con đường nhựa để chờ trời sáng nhận thi thể người thân.
Trong góc khuất của màn đêm não nề ấy có 2 cô gái, một người đang say giấc ngủ vùi, người còn lại ngồi co ra, lặng lẽ, không thôi hướng về nhà đại thể, nước mắt chảy dài. Đó là Phan Thị Ánh (19 tuổi, quê xã Thạch Lâm, Thạch Hà, Hà Tĩnh). Ánh và 2 người bạn đang bám trụ lại đây để chờ đợi kết quả xét nhiệm ADN với mong muốn sớm được nhận thi thể của người bạn thân xấu số - nạn nhân Phan Thị Hương (19 tuổi, cùng quê Hà Tĩnh).
Ánh kể, Ánh và Hương gần nhà nhau và là đôi bạn thân thiết từ nhỏ đến giờ. Tháng 4/2011, Ánh rời quê vào miền Nam xin làm công nhân cho một công ty gỗ ở tại Khu công nghiệp Tam Phước (Đồng Nai) thu nhập 3 triệu đồng/tháng. Sau này Hương cũng vào Đồng Nai làm công nhân may mặc với thu nhập 2,5 triệu đồng/tháng. Hai cô bạn hàng xóm nay lại ở chung một nhà trọ. Hàng ngày Hương đi làm về sớm hơn nên đi chợ, nấu cơm đợi Ánh về ăn chung. Ánh bảo: “Hương ở trong này không có anh em, người thân gì cả. Hương hiền, ít nói nhưng sống tốt và chịu khó lắm anh ạ! Vậy mà…
Gần đến Tết, công ty của Hương sa thải bớt nhân viên để giảm áp lực thưởng cuối năm. Hương là một trong những người bị sa thải, thất nghiệp sau 3 tháng làm việc. Hương muốn về quê nhưng Ánh ra sức khuyên can với lý do “rồi sẽ có chỗ làm việc khác thôi”. Cả hai cô gái tự hứa với nhau sẽ làm thật chăm chỉ để có tiền về quê vào dịp Tết, sau đó đi học ôn lại tiếp tục thi đại học.
Cái kết buồn...
“Em thấy Hương chấp nhận ở lại làm kiếm tiền để nuôi tiếp ước mơ vào đại học thì mừng lắm. Nhưng không ngờ, ngày 5/11, em đang đi làm thì nhận tin nhắn của Hương nói đã mua vé cho ngày mai về quê. Em bất ngờ với quyết định đột ngột này…”, Ánh nói.
Miễn cưỡng trước quyết định của Hương, Ánh cũng không ngăn cản nữa. Hương dành chút ít tiền lương để mua dây chuyền bạc trị giá 300 ngàn đồng coi như là phần thưởng sau những ngày lao động. Tối hôm đó, trước khi lên xe, Hương còn điện rủ các bạn đi ăn bánh xèo chia tay. Hương còn “hù”: “Mai tao về là về luôn. Không có cơ hội gặp lại đâu nên mọi người phải đến nhé”. Trước buổi Hương về quê, đôi bạn thân đã nghẹn ngào cảnh chia tay.
Khi Hương lên xe, tất cả bạn bè ra tiễn. Ra nhìn thấy xe, Hương không chịu đi, đòi đổi sang chuyến xe sau để được đi cùng chuyến với cô bạn tên Ngọc và cũng vì lý do “thấy xe này sao sao ấy”. Nhưng do chị chủ xe không chịu đổi vé vì quá cận giờ khởi hành, tiếc tiền Hương lại lên xe. “Nào ngờ, đó là chuyến đi cuối cùng của bạn em”, Ánh nức nở.
21h30, chiếc xe của Hương khởi hành. 30 phút sau, chuyến xe của Ngọc cũng chuyển bánh. Còn Ánh đạp xe về phòng trọ mà trong lòng chộn rộn nhiều nỗi lo. Đang lúc không sao chợp mắt được thì Ánh bất ngờ nhận điện thoại của Ngọc báo rằng chiếc xe chở Hương bị tai nạn bốc cháy, nhiều người chết. Ánh liền gọi vào cả 2 số điện thoại của Hương đều không được. Linh tính chuyện chẳng lành, Ánh tức tốc cùng 2 người bạn bắt xe ra Bệnh viện Bình Thuận theo lời chỉ dẫn của nhà xe.
Lo lắng cho bạn, Ánh quên cả mua thuốc chống ói. Chuyến xe đến nơi cũng là lúc người Ánh như lả đi vì ói liên tục từ lúc lên xe. Dù không nhấc nổi bước chân nhưng Ánh vẫn cố lết khắp các phòng bệnh viện để tìm bạn. Và Ánh gặp lại người bạn thân của mình tại nhà đại thể trong một dãy các thi thể chết cháy, biến dạng.
Ánh nhận ra Hương nhờ sợi dây chuyền bạc mà Hương mới mua trước ngày về quê. Cầm chiếc dây chuyền, Ánh như quỵ xuống, òa lên nức nở. Nhìn bạn nằm đó, Ánh đau xót ngẹn ngào: “Từ hôm qua đến giờ, Hương chưa có một hột cơm nào trong bụng”. Xót xa trước nghịch cảnh của cô gái trẻ, người quản trang đồng ý để Ánh đặt một chén cơm trên đầu chỗ tạm xác định là thi thể của Hương. Ánh như quặng thắt trong lòng rồi buột miệng: “Nếu linh hồn của Hương ở đây thì hãy hưởng đi chứ Ánh không biết xác Hương ở đâu cả”. Nói đoạn, chị quỳ mọp dưới thi thể bạn mà không thể cất bước đi được. Mọi người gần đó dìu Ánh ra phía bên ngoài trong nỗi buồn xé lòng.
Khi biết chính xác Hương đã mất, Ánh mới điện về cho ba mẹ mình lựa lời qua thông báo với nhà Hương. “Hương là con út nhưng gia đình nghèo lắm. Ba mẹ Hương già yếu, không lao động được. Hai anh của Hương thì làm phụ hồ, lấy vợ rồi nhưng cũng nghèo. Anh của bạn ấy đang vào đây nhận xác em gái, nhưng tiền thì phải đợi vợ ở quê chạy vạy gửi vô sau. Không biết rồi họ có đủ tiền để đưa thi thể Hương về quê không nữa…”, Ánh không ngăn được dòng nước mắt.
Rồi Ánh tự trách: “Giá mà em ngăn cản quyết liệt chuyện về quê, chắc hẳn Hương sẽ không gặp nạn. Kỳ thi năm sau đang đợi nhưng bạn ấy đã mãi ra đi…”. Những giọt nước mắt của Ánh lại lăn dài trên má.
Vụ tai nạn giao thông xảy ra cướp đi sinh mạng của 10 nạn nhân chỉ trong tích tắc. Những người xấu số đã về bên kia thế giới, người ở lại bao giờ mới vợi nỗi đau!
Trong góc khuất của màn đêm não nề ấy có 2 cô gái, một người đang say giấc ngủ vùi, người còn lại ngồi co ra, lặng lẽ, không thôi hướng về nhà đại thể, nước mắt chảy dài. Đó là Phan Thị Ánh (19 tuổi, quê xã Thạch Lâm, Thạch Hà, Hà Tĩnh). Ánh và 2 người bạn đang bám trụ lại đây để chờ đợi kết quả xét nhiệm ADN với mong muốn sớm được nhận thi thể của người bạn thân xấu số - nạn nhân Phan Thị Hương (19 tuổi, cùng quê Hà Tĩnh).
Ánh kể, Ánh và Hương gần nhà nhau và là đôi bạn thân thiết từ nhỏ đến giờ. Tháng 4/2011, Ánh rời quê vào miền Nam xin làm công nhân cho một công ty gỗ ở tại Khu công nghiệp Tam Phước (Đồng Nai) thu nhập 3 triệu đồng/tháng. Sau này Hương cũng vào Đồng Nai làm công nhân may mặc với thu nhập 2,5 triệu đồng/tháng. Hai cô bạn hàng xóm nay lại ở chung một nhà trọ. Hàng ngày Hương đi làm về sớm hơn nên đi chợ, nấu cơm đợi Ánh về ăn chung. Ánh bảo: “Hương ở trong này không có anh em, người thân gì cả. Hương hiền, ít nói nhưng sống tốt và chịu khó lắm anh ạ! Vậy mà…
Gần đến Tết, công ty của Hương sa thải bớt nhân viên để giảm áp lực thưởng cuối năm. Hương là một trong những người bị sa thải, thất nghiệp sau 3 tháng làm việc. Hương muốn về quê nhưng Ánh ra sức khuyên can với lý do “rồi sẽ có chỗ làm việc khác thôi”. Cả hai cô gái tự hứa với nhau sẽ làm thật chăm chỉ để có tiền về quê vào dịp Tết, sau đó đi học ôn lại tiếp tục thi đại học.
Cái kết buồn...
“Em thấy Hương chấp nhận ở lại làm kiếm tiền để nuôi tiếp ước mơ vào đại học thì mừng lắm. Nhưng không ngờ, ngày 5/11, em đang đi làm thì nhận tin nhắn của Hương nói đã mua vé cho ngày mai về quê. Em bất ngờ với quyết định đột ngột này…”, Ánh nói.
Miễn cưỡng trước quyết định của Hương, Ánh cũng không ngăn cản nữa. Hương dành chút ít tiền lương để mua dây chuyền bạc trị giá 300 ngàn đồng coi như là phần thưởng sau những ngày lao động. Tối hôm đó, trước khi lên xe, Hương còn điện rủ các bạn đi ăn bánh xèo chia tay. Hương còn “hù”: “Mai tao về là về luôn. Không có cơ hội gặp lại đâu nên mọi người phải đến nhé”. Trước buổi Hương về quê, đôi bạn thân đã nghẹn ngào cảnh chia tay.
Khi Hương lên xe, tất cả bạn bè ra tiễn. Ra nhìn thấy xe, Hương không chịu đi, đòi đổi sang chuyến xe sau để được đi cùng chuyến với cô bạn tên Ngọc và cũng vì lý do “thấy xe này sao sao ấy”. Nhưng do chị chủ xe không chịu đổi vé vì quá cận giờ khởi hành, tiếc tiền Hương lại lên xe. “Nào ngờ, đó là chuyến đi cuối cùng của bạn em”, Ánh nức nở.
21h30, chiếc xe của Hương khởi hành. 30 phút sau, chuyến xe của Ngọc cũng chuyển bánh. Còn Ánh đạp xe về phòng trọ mà trong lòng chộn rộn nhiều nỗi lo. Đang lúc không sao chợp mắt được thì Ánh bất ngờ nhận điện thoại của Ngọc báo rằng chiếc xe chở Hương bị tai nạn bốc cháy, nhiều người chết. Ánh liền gọi vào cả 2 số điện thoại của Hương đều không được. Linh tính chuyện chẳng lành, Ánh tức tốc cùng 2 người bạn bắt xe ra Bệnh viện Bình Thuận theo lời chỉ dẫn của nhà xe.
Lo lắng cho bạn, Ánh quên cả mua thuốc chống ói. Chuyến xe đến nơi cũng là lúc người Ánh như lả đi vì ói liên tục từ lúc lên xe. Dù không nhấc nổi bước chân nhưng Ánh vẫn cố lết khắp các phòng bệnh viện để tìm bạn. Và Ánh gặp lại người bạn thân của mình tại nhà đại thể trong một dãy các thi thể chết cháy, biến dạng.
Ánh nhận ra Hương nhờ sợi dây chuyền bạc mà Hương mới mua trước ngày về quê. Cầm chiếc dây chuyền, Ánh như quỵ xuống, òa lên nức nở. Nhìn bạn nằm đó, Ánh đau xót ngẹn ngào: “Từ hôm qua đến giờ, Hương chưa có một hột cơm nào trong bụng”. Xót xa trước nghịch cảnh của cô gái trẻ, người quản trang đồng ý để Ánh đặt một chén cơm trên đầu chỗ tạm xác định là thi thể của Hương. Ánh như quặng thắt trong lòng rồi buột miệng: “Nếu linh hồn của Hương ở đây thì hãy hưởng đi chứ Ánh không biết xác Hương ở đâu cả”. Nói đoạn, chị quỳ mọp dưới thi thể bạn mà không thể cất bước đi được. Mọi người gần đó dìu Ánh ra phía bên ngoài trong nỗi buồn xé lòng.
Khi biết chính xác Hương đã mất, Ánh mới điện về cho ba mẹ mình lựa lời qua thông báo với nhà Hương. “Hương là con út nhưng gia đình nghèo lắm. Ba mẹ Hương già yếu, không lao động được. Hai anh của Hương thì làm phụ hồ, lấy vợ rồi nhưng cũng nghèo. Anh của bạn ấy đang vào đây nhận xác em gái, nhưng tiền thì phải đợi vợ ở quê chạy vạy gửi vô sau. Không biết rồi họ có đủ tiền để đưa thi thể Hương về quê không nữa…”, Ánh không ngăn được dòng nước mắt.
Rồi Ánh tự trách: “Giá mà em ngăn cản quyết liệt chuyện về quê, chắc hẳn Hương sẽ không gặp nạn. Kỳ thi năm sau đang đợi nhưng bạn ấy đã mãi ra đi…”. Những giọt nước mắt của Ánh lại lăn dài trên má.
Vụ tai nạn giao thông xảy ra cướp đi sinh mạng của 10 nạn nhân chỉ trong tích tắc. Những người xấu số đã về bên kia thế giới, người ở lại bao giờ mới vợi nỗi đau!