:tht: THIÊN THẦN DŨNG CẢM :tht:
Nó xách ba lô lao ra khỏi nhà sau khi để lại một bức thư gọi là "từ biệt gia đình" trên bàn, mặt thì đỏ nhừ vì tức giận.
Chiều xuống, nó ngồi trong công viên, nhìn mặt trời đang phủ một màu vàng rực bao trùm cả không gian...Chỉ một lúc sau, những ánh sáng yếu ớt bắt đầu chợt tắt, trời lại trở nên âm u mơ hồ, buồn hiu hắt. Nó dụi mắt vì nhớ, nhớ cái gì cũng không rõ, hoặc là nó đang cố trốn tránh để không nghĩ về cái gia đình nó.
Một bé gái cầm xấp vé số trên tay tiến lại gần nó, hỏi:
- Sao anh không về nhà đi?
- Tao không thích ở nhà tao nữa! Chán lắm - Nó nói.
- Sao mà chán? - Con bé nhìn nó hỏi, đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên.
- Vì má tao suốt ngày cứ la mắng tao, tao là con trai mà cứ bắt tao dọn dẹp nhà cửa, tao rớt đại học, ba tao không cho tao chơi điện tử, không cho đi chơi với bạn bè, đã vậy còn bắt tao ôn thi lại một năm nữa. Tao chịu không nổi...
- Sao anh khổ thế? Vậy thì em sướng hơn anh nhiều rồi...hihi...
- Mày sướng thế nào?
- Má em mất rồi nên không ai la mắng em nữa, nhà em nhỏ lắm, và cũng chẳng có gì để phải dọn dẹp mỗi ngày như anh, em không được đi học nên không có áp lực thi cử, ba em suốt ngày nhậu nhẹt ngoài phố nên ông ấy chẳng cấm em điều gì cả, chỉ yêu cầu đưa tiền bán vé số để ba mua rượu thôi...Anh thấy đấy, em hạnh phúc hơn anh nhiều!
Tim nó bỗng nhói lên, rồi quặn thắt trong sự đồng cảm với nỗi đau của cô bé con có nụ cười thiên thần đang nhìn nó và nói luyên thuyên không ngớt về cái hạnh phúc bé nhỏ của mình. Nó xoa đầu con bé, mua hết xấp vé số còn lại, rồi nó ngồi dậy, bước ra khỏi công viên. Con bé nhìn nó, hỏi:
- Anh về nhà à? Anh hết sợ gia đình mình rồi sao?
- Không đâu, nhóc ạ! - Nó quay lại, mỉm cười với con bé.
- Anh dũng cảm quá ta!
- Dũng cảm để được hạnh phúc mà em - Nó vẫy tay chào con bé
"Cám ơn em, thiên thần dũng cảm. Đã giúp anh nhìn thấy hạnh phúc của chính mình" - Nó vừa đi vừa nói thầm.
Nó xách ba lô lao ra khỏi nhà sau khi để lại một bức thư gọi là "từ biệt gia đình" trên bàn, mặt thì đỏ nhừ vì tức giận.
Chiều xuống, nó ngồi trong công viên, nhìn mặt trời đang phủ một màu vàng rực bao trùm cả không gian...Chỉ một lúc sau, những ánh sáng yếu ớt bắt đầu chợt tắt, trời lại trở nên âm u mơ hồ, buồn hiu hắt. Nó dụi mắt vì nhớ, nhớ cái gì cũng không rõ, hoặc là nó đang cố trốn tránh để không nghĩ về cái gia đình nó.
Một bé gái cầm xấp vé số trên tay tiến lại gần nó, hỏi:
- Sao anh không về nhà đi?
- Tao không thích ở nhà tao nữa! Chán lắm - Nó nói.
- Sao mà chán? - Con bé nhìn nó hỏi, đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên.
- Vì má tao suốt ngày cứ la mắng tao, tao là con trai mà cứ bắt tao dọn dẹp nhà cửa, tao rớt đại học, ba tao không cho tao chơi điện tử, không cho đi chơi với bạn bè, đã vậy còn bắt tao ôn thi lại một năm nữa. Tao chịu không nổi...
- Sao anh khổ thế? Vậy thì em sướng hơn anh nhiều rồi...hihi...
- Mày sướng thế nào?
- Má em mất rồi nên không ai la mắng em nữa, nhà em nhỏ lắm, và cũng chẳng có gì để phải dọn dẹp mỗi ngày như anh, em không được đi học nên không có áp lực thi cử, ba em suốt ngày nhậu nhẹt ngoài phố nên ông ấy chẳng cấm em điều gì cả, chỉ yêu cầu đưa tiền bán vé số để ba mua rượu thôi...Anh thấy đấy, em hạnh phúc hơn anh nhiều!
Tim nó bỗng nhói lên, rồi quặn thắt trong sự đồng cảm với nỗi đau của cô bé con có nụ cười thiên thần đang nhìn nó và nói luyên thuyên không ngớt về cái hạnh phúc bé nhỏ của mình. Nó xoa đầu con bé, mua hết xấp vé số còn lại, rồi nó ngồi dậy, bước ra khỏi công viên. Con bé nhìn nó, hỏi:
- Anh về nhà à? Anh hết sợ gia đình mình rồi sao?
- Không đâu, nhóc ạ! - Nó quay lại, mỉm cười với con bé.
- Anh dũng cảm quá ta!
- Dũng cảm để được hạnh phúc mà em - Nó vẫy tay chào con bé
"Cám ơn em, thiên thần dũng cảm. Đã giúp anh nhìn thấy hạnh phúc của chính mình" - Nó vừa đi vừa nói thầm.