BÀI HỌC VỀ THẤT BẠI ĐẦU TIÊN !
Nhà có hai anh em, anh tôi hơn tôi hai tuổi. Anh tôi học yếu, luôn làm bố mẹ nổi giận còn tôi lại luôn làm họ vui lòng.
Ngay từ ngày còn mẫu giáo, mỗi lần đón anh tôi, mẹ tôi luôn phiền lòng vì các cô bảo mẫu luôn than phiền về anh, vừa phá phách, lại học rất yếu. Tôi nhớ những lúc mẹ dạy anh đánh vần, tôi luôn nấp sau tấm bảng, nhìn anh bị phạt vì không thể đánh vần được những chữ rất đơn giản. Còn tôi, dù chưa đủ tuổi đi học, nhưng vẫn có thể đọc chữ rất thành thạo, và luôn lén nhắc anh đánh vần để khỏi bị mẹ đánh đòn. Và mỗi cuối tuần, tôi luôn trở về nhà với cuốn sổ dán đầy hoa hồng và lời khen của cô giáo.Vì thế, trong mắt bố mẹ, tôi là một đứa thông minh, còn anh tôi chỉ là một đứa ngốc nghếch. Vào cấp một, bố mẹ cho anh vào lớp chuyên của trường, với hi vọng anh sẽ học tốt hơn khi sống trong một tập thể những học sinh giỏi nhưng anh lại làm bố mẹ thất vọng khi chỉ nửa học kì đầu, thầy cô phải chuyển anh ra lớp bình thường.
Cứ thế suốt mười hai năm học, chúng tôi như hai thái cực khác nhau. Nếu anh chỉ là một học sinh trung bình trong lớp thường của những trường bán công thì tôi lại là học sinh khá giỏi trong các lớp chuyên của những trường công lập. Cả nhà, bên nội lẫn bên ngoại, luôn nhắc tới tôi như một niềm tự hào hãnh diện, còn anh tôi, mãi lặng lẽ làm một thằng khờ khạo học hành kém cỏi. Bố mẹ cũng vì thế mà dành cho tôi những ưu ái đặc biệt hơn anh rất nhiều. Dù tôi có mắc lỗi tày trời đến đâu cũng không bằng một lỗi nhẹ mà anh phạm phải. Nhưng anh không bao giờ ghen tị hay bắt nạt tôi. Lúc nào cũng vẫn làm một người anh mẫu mực, khuyên răn tôi đừng sa đà vào những cuộc chơi, vào bạn bè mà phải cố học. Những lúc ấy, tôi thường vênh mặt với anh, và buông những lời xấc láo, rằng là anh thì có gì hay mà nói tôi, rằng anh lo cho bản thân mình đi, đừng nhiều chuyện....Vậy mà anh vẫn nhường nhịn, bỏ qua mọi lời nói của tôi. Chỉ có một lần, tôi quá hỗn nên anh tôi tát vào mặt tôi một cái đau điếng. Tôi nhớ như in, tôi khóc to và kêu mẹ, còn anh đứng đó thẫn thờ nhìn tôi. Anh bị mẹ mắng rất nhiều, nhưng anh không hề giận dữ, mà còn đem dầu vào xoa lên má cho tôi như lời xin lỗi. Và sau đó, anh không bao giờ đánh tôi một cái nào nữa.
Năm anh thi đại học, tôi vào lớp mười. Những khi anh tôi lười học, bố mẹ chửi mắng rất nặng nề, còn tôi, thì vừa trải qua kì thi tốt nghiệp với điểm số rất tốt, nên nhởn nhơ thoải mái. Nhìn anh tôi khổ sở vất vả với các môn học, tôi thầm nghĩ có gì mà phải nặng nhọc thế kia. Tôi tự tin nói với chính mình, tôi sẽ thi đại học thật tốt để bố mẹ khỏi phải mất công mất sức như thế. Anh dốc hết sức, nhưng vẫn thiếu nửa điểm để vào đại học mà bố chọn cho anh, một trường đại học thuộc tốp dưới. Anh rất buồn, và im lặng khi bị mắng. Bố tôi bắt anh vào một trường đại học bán công, vẫn theo ngành mà bố chọn cho anh, anh vẫn ngoan ngoãn chấp nhận mà không một lời oán trách.
Và rồi, một chuyện xảy ra, một bước ngoặt đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời của anh, và cả cái nhìn của người khác về anh. Trong khi đợi nhập học, anh vô tình đọc được một bài báo tuyển học sinh theo khóa đào tạo của một hãng hàng không. Anh mạo hiểm nộp đơn và dự tuyển mà không hề được bố mẹ ủng hộ. Cả nhà thờ ơ với sự lựa chọn của anh vì nghĩ, chả khi nào người ta lại chọn anh. Thế nhưng, từng vòng xét tuyển và lựa chọn trôi qua, đầy khó khăn và thử thách, nhưng anh tôi đều vượt qua hết và đã trúng tuyển được du học nước ngoài. Đến lúc này, cả nhà mới ngỡ ngàng nhận ra được khả năng của anh khi anh tìm thấy được sự đam mê của mình. Mọi người vui mừng cho anh, và tôi cũng vậy. Lần đầu tiên, tôi tự hào khoe với mọi người về anh. Và tôi tự hiểu, mình phải cố gắng để thi đậu đại học, nếu không, tôi sẽ trở thành kẻ thất bại. Thế nhưng, mọi thứ dường như không còn trong tầm kiểm soát của tôi, quá tự tin với năng lực của mình, tôi hoàn toàn lơ đễnh với việc học. Tôi sa vào những chuyến đi chơi, trốn học, cúp cua, bạn bè...Bố mẹ tuy thấy vậy nhưng vì quá tin ở tôi, nên chỉ khuyên răn nhẹ nhàng, vì muốn tôi được thoải mái. Và cái gì tới cũng phải tới, tôi trượt đại học, không phải thiếu một hai điểm, mà là rất nhiều điểm, thậm chí không bằng số điểm mà anh tôi đã đạt được. Tôi mất tất cả: niềm kiêu hãnh, sự tự hào, lòng tin tưởng...Tất cả như khép lại với tôi. Mọi người ngạc nhiên, rồi từ từ, họ cười nhạo, và chê bai, giống như anh tôi trước đây. Bố mẹ bật khóc vì thất vọng, còn tôi, bật khóc vì tủi nhục.
Nhìn bạn bè cùng lớp vào những trường đại học công lập danh tiếng, còn tôi, ngậm ngùi vào một trường dân lập xoàng xĩnh, nước mắt tôi không thể cầm được. Khi đó,anh luôn gọi điện thoại về, an ủi tôi, khuyên răn tôi, và giúp tôi tìm cho mình hướng đi phù hợp. Đến lúc này, tôi cảm thấy hối hận vì những chuyện đã qua vì những thái độ xấc xược láo toét, vì thái độ "chảnh" và vì niềm kiêu hãnh chưa một lần thất bại của tôi. Tôi chợt nhận ra không phải cuộc đời luôn trải thảm đỏ cho những con người tài năng mà không có sự cố gắng, vinh quang chỉ đến khi bạn cần cù và chăm chỉ, giống như anh tôi vậy. Luôn biết vượt qua những lời chê bai, chế nhạo, im lặng vươn lên bằng sự cần cù. Và, anh sẽ mãi là tấm gương cho tôi noi theo suốt cuộc đời, là bài học mà tôi sẽ luôn ghi nhớ và mãi mãi không bao giờ quên được, bài học về thất bại đầu tiên.
(Gửi tặng anh tôi)
Nhà có hai anh em, anh tôi hơn tôi hai tuổi. Anh tôi học yếu, luôn làm bố mẹ nổi giận còn tôi lại luôn làm họ vui lòng.
Ngay từ ngày còn mẫu giáo, mỗi lần đón anh tôi, mẹ tôi luôn phiền lòng vì các cô bảo mẫu luôn than phiền về anh, vừa phá phách, lại học rất yếu. Tôi nhớ những lúc mẹ dạy anh đánh vần, tôi luôn nấp sau tấm bảng, nhìn anh bị phạt vì không thể đánh vần được những chữ rất đơn giản. Còn tôi, dù chưa đủ tuổi đi học, nhưng vẫn có thể đọc chữ rất thành thạo, và luôn lén nhắc anh đánh vần để khỏi bị mẹ đánh đòn. Và mỗi cuối tuần, tôi luôn trở về nhà với cuốn sổ dán đầy hoa hồng và lời khen của cô giáo.Vì thế, trong mắt bố mẹ, tôi là một đứa thông minh, còn anh tôi chỉ là một đứa ngốc nghếch. Vào cấp một, bố mẹ cho anh vào lớp chuyên của trường, với hi vọng anh sẽ học tốt hơn khi sống trong một tập thể những học sinh giỏi nhưng anh lại làm bố mẹ thất vọng khi chỉ nửa học kì đầu, thầy cô phải chuyển anh ra lớp bình thường.
Cứ thế suốt mười hai năm học, chúng tôi như hai thái cực khác nhau. Nếu anh chỉ là một học sinh trung bình trong lớp thường của những trường bán công thì tôi lại là học sinh khá giỏi trong các lớp chuyên của những trường công lập. Cả nhà, bên nội lẫn bên ngoại, luôn nhắc tới tôi như một niềm tự hào hãnh diện, còn anh tôi, mãi lặng lẽ làm một thằng khờ khạo học hành kém cỏi. Bố mẹ cũng vì thế mà dành cho tôi những ưu ái đặc biệt hơn anh rất nhiều. Dù tôi có mắc lỗi tày trời đến đâu cũng không bằng một lỗi nhẹ mà anh phạm phải. Nhưng anh không bao giờ ghen tị hay bắt nạt tôi. Lúc nào cũng vẫn làm một người anh mẫu mực, khuyên răn tôi đừng sa đà vào những cuộc chơi, vào bạn bè mà phải cố học. Những lúc ấy, tôi thường vênh mặt với anh, và buông những lời xấc láo, rằng là anh thì có gì hay mà nói tôi, rằng anh lo cho bản thân mình đi, đừng nhiều chuyện....Vậy mà anh vẫn nhường nhịn, bỏ qua mọi lời nói của tôi. Chỉ có một lần, tôi quá hỗn nên anh tôi tát vào mặt tôi một cái đau điếng. Tôi nhớ như in, tôi khóc to và kêu mẹ, còn anh đứng đó thẫn thờ nhìn tôi. Anh bị mẹ mắng rất nhiều, nhưng anh không hề giận dữ, mà còn đem dầu vào xoa lên má cho tôi như lời xin lỗi. Và sau đó, anh không bao giờ đánh tôi một cái nào nữa.
Năm anh thi đại học, tôi vào lớp mười. Những khi anh tôi lười học, bố mẹ chửi mắng rất nặng nề, còn tôi, thì vừa trải qua kì thi tốt nghiệp với điểm số rất tốt, nên nhởn nhơ thoải mái. Nhìn anh tôi khổ sở vất vả với các môn học, tôi thầm nghĩ có gì mà phải nặng nhọc thế kia. Tôi tự tin nói với chính mình, tôi sẽ thi đại học thật tốt để bố mẹ khỏi phải mất công mất sức như thế. Anh dốc hết sức, nhưng vẫn thiếu nửa điểm để vào đại học mà bố chọn cho anh, một trường đại học thuộc tốp dưới. Anh rất buồn, và im lặng khi bị mắng. Bố tôi bắt anh vào một trường đại học bán công, vẫn theo ngành mà bố chọn cho anh, anh vẫn ngoan ngoãn chấp nhận mà không một lời oán trách.
Và rồi, một chuyện xảy ra, một bước ngoặt đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời của anh, và cả cái nhìn của người khác về anh. Trong khi đợi nhập học, anh vô tình đọc được một bài báo tuyển học sinh theo khóa đào tạo của một hãng hàng không. Anh mạo hiểm nộp đơn và dự tuyển mà không hề được bố mẹ ủng hộ. Cả nhà thờ ơ với sự lựa chọn của anh vì nghĩ, chả khi nào người ta lại chọn anh. Thế nhưng, từng vòng xét tuyển và lựa chọn trôi qua, đầy khó khăn và thử thách, nhưng anh tôi đều vượt qua hết và đã trúng tuyển được du học nước ngoài. Đến lúc này, cả nhà mới ngỡ ngàng nhận ra được khả năng của anh khi anh tìm thấy được sự đam mê của mình. Mọi người vui mừng cho anh, và tôi cũng vậy. Lần đầu tiên, tôi tự hào khoe với mọi người về anh. Và tôi tự hiểu, mình phải cố gắng để thi đậu đại học, nếu không, tôi sẽ trở thành kẻ thất bại. Thế nhưng, mọi thứ dường như không còn trong tầm kiểm soát của tôi, quá tự tin với năng lực của mình, tôi hoàn toàn lơ đễnh với việc học. Tôi sa vào những chuyến đi chơi, trốn học, cúp cua, bạn bè...Bố mẹ tuy thấy vậy nhưng vì quá tin ở tôi, nên chỉ khuyên răn nhẹ nhàng, vì muốn tôi được thoải mái. Và cái gì tới cũng phải tới, tôi trượt đại học, không phải thiếu một hai điểm, mà là rất nhiều điểm, thậm chí không bằng số điểm mà anh tôi đã đạt được. Tôi mất tất cả: niềm kiêu hãnh, sự tự hào, lòng tin tưởng...Tất cả như khép lại với tôi. Mọi người ngạc nhiên, rồi từ từ, họ cười nhạo, và chê bai, giống như anh tôi trước đây. Bố mẹ bật khóc vì thất vọng, còn tôi, bật khóc vì tủi nhục.
Nhìn bạn bè cùng lớp vào những trường đại học công lập danh tiếng, còn tôi, ngậm ngùi vào một trường dân lập xoàng xĩnh, nước mắt tôi không thể cầm được. Khi đó,anh luôn gọi điện thoại về, an ủi tôi, khuyên răn tôi, và giúp tôi tìm cho mình hướng đi phù hợp. Đến lúc này, tôi cảm thấy hối hận vì những chuyện đã qua vì những thái độ xấc xược láo toét, vì thái độ "chảnh" và vì niềm kiêu hãnh chưa một lần thất bại của tôi. Tôi chợt nhận ra không phải cuộc đời luôn trải thảm đỏ cho những con người tài năng mà không có sự cố gắng, vinh quang chỉ đến khi bạn cần cù và chăm chỉ, giống như anh tôi vậy. Luôn biết vượt qua những lời chê bai, chế nhạo, im lặng vươn lên bằng sự cần cù. Và, anh sẽ mãi là tấm gương cho tôi noi theo suốt cuộc đời, là bài học mà tôi sẽ luôn ghi nhớ và mãi mãi không bao giờ quên được, bài học về thất bại đầu tiên.
(Gửi tặng anh tôi)