Phải giấu đi một sự thật điều đó đã là quá sức đối với con người. Mang mặc cảm tội lỗi mà mình dù đã tìm mọi cách để tha thứ cho mình rồi mà không thể được, điều đó còn kinh khủng hơn. Thực sự tôi vô cùng cay đắng vì tôi không thể tha thứ cho mình...
Điều cay đắng nhất của tôi là không thể tha thứ cho chính bản thân mình.
Mặc dù chuyện của tôi rất ít ai biết, nếu không nói rằng chỉ tôi mới biết tội lỗi của tôi. Nếu ai đó cho rằng, thời gian có thể tha thứ cho tất cả, sự sám hối bản thân có thể gột rửa đi tất cả, than ôi đó chỉ là sự ngụy biện, sự lừa dối chính mình thêm một lần nữa.
Trước khi viết ra câu chuyện của đời mình, thú thực tôi phải rất cảm ơn tờ báo ANTG Cuối tháng, đã dành cho chúng tôi, cho những kẻ hèn nhát có một chốn riêng tư để giãi bày những góc khuất tăm tối nhất của cuộc sống mình. Dù rằng sau sự giãi bày này, tôi tin chắc rằng, không một ai trong chúng tôi có thể nhẹ lòng bớt.
Tôi đã giấu mình trong bóng tối quá lâu, và tôi bất lực, tôi cay đắng nhận ra rằng không có cách gì cứu chữa lành được vết thương trong tâm hồn tôi.
Tôi năm nay đã ngoài 60, là một vị giáo sư khả kính, sống ở một thành phố lớn.
Cách đây vài chục năm, xảy ra một chuyện hết sức đau khổ.
Tôi công tác ở một viện nghiên cứu, tôi đã có vợ và con ở quê. Tôi phải lòng một nhân viên cấp dưới của tôi ở viện. Phải nói một cách trung thực là cô gái đó rất mê tôi, tôn thờ tôi như một thần tượng. Chính cô đã chủ động bày tỏ tình cảm với tôi và dâng hiến cuộc đời trong trắng của cô ấy cho tôi mà không một đòi hỏi.
Đó là một mối tình đau khổ và ngang trái, vì thật lòng trước tình yêu si mê và cuồng nhiệt của một thiếu nữ trong trắng và ngây thơ, tôi không thể không đắm mình ngây ngất, nhưng tôi luôn cảm thấy đau khổ vì tôi không còn cơ hội để tiến tới hôn nhân với cô ấy được.
Cô gái ấy là một người rất thông minh, lòng tự trọng cao. Biết tôi dằn vặt và đau khổ vì yêu, cô luôn an ủi động viên tôi rằng cô ấy chỉ yêu tôi chứ không có ý định cưới tôi, không có ý định lấy tôi làm chồng.
Tôi và cô gái yêu nhau lén lút được 5 tháng thì tôi có giấy mời đi học nghiên cứu sinh ở Liên Xô. Tôi thở phào vì có lẽ cuộc chia tay khá dài trong năm tới có thể sẽ giúp cả tôi và cô gái chấm dứt được mối tình tội lỗi không có đoạn kết.
Nhưng nghĩ đến chuyện phải xa người mình yêu, lòng tôi đứt đoạn.
Tôi đã đi âm thầm một mình trong đêm trên những con phố vắng, nước mắt chảy đầm đìa vì bất lực, vì tất cả dường như đắm chìm trong ngõ cụt. Đúng vào lúc tôi đang làm thủ tục để đi học thì cả cơ quan choáng váng vì phát hiện ra người yêu tôi đã lùm lùm một cái bụng chửa.
Không chồng mà chửa ở thời bao cấp năm xưa thì khủng khiếp đến chừng nào. Dư luận rủa nguyền, đồng nghiệp khinh bỉ, xóm giềng miệt thị.
Đau đớn cho tôi là lúc đấy tôi vừa được quy hoạch từ trưởng ban lên viện phó (mới quy hoạch chứ chưa bổ nhiệm) tương lai đang vô cùng sáng sủa, con đường thăng tiến đang rộng mở ở phía trước, lại là ủy viên ban chấp hành Đảng ủy cơ quan và vì vụ việc xảy ra trong ban của tôi nên tôi phải trực tiếp đứng ra xử lý kỷ luật cô gái nhân viên cấp dưới của tôi vì cô ta phạm tội sinh hoạt không lành mạnh, xấu xa dẫn đến chửa hoang.
Khốn thay, trong quá trình yêu đương, tôi không hề phát hiện ra cô ấy có thai. Cô ấy cũng không hề nói gì, không đả động tới việc có thai với tôi. Cô ấy không bao giờ biểu hiện sẽ làm một cái gì đó để bó buộc tôi với cô ấy.
Điều cay đắng nhất của tôi là không thể tha thứ cho chính bản thân mình.
Mặc dù chuyện của tôi rất ít ai biết, nếu không nói rằng chỉ tôi mới biết tội lỗi của tôi. Nếu ai đó cho rằng, thời gian có thể tha thứ cho tất cả, sự sám hối bản thân có thể gột rửa đi tất cả, than ôi đó chỉ là sự ngụy biện, sự lừa dối chính mình thêm một lần nữa.
Trước khi viết ra câu chuyện của đời mình, thú thực tôi phải rất cảm ơn tờ báo ANTG Cuối tháng, đã dành cho chúng tôi, cho những kẻ hèn nhát có một chốn riêng tư để giãi bày những góc khuất tăm tối nhất của cuộc sống mình. Dù rằng sau sự giãi bày này, tôi tin chắc rằng, không một ai trong chúng tôi có thể nhẹ lòng bớt.
Tôi đã giấu mình trong bóng tối quá lâu, và tôi bất lực, tôi cay đắng nhận ra rằng không có cách gì cứu chữa lành được vết thương trong tâm hồn tôi.
Tôi năm nay đã ngoài 60, là một vị giáo sư khả kính, sống ở một thành phố lớn.
Cách đây vài chục năm, xảy ra một chuyện hết sức đau khổ.
Tôi công tác ở một viện nghiên cứu, tôi đã có vợ và con ở quê. Tôi phải lòng một nhân viên cấp dưới của tôi ở viện. Phải nói một cách trung thực là cô gái đó rất mê tôi, tôn thờ tôi như một thần tượng. Chính cô đã chủ động bày tỏ tình cảm với tôi và dâng hiến cuộc đời trong trắng của cô ấy cho tôi mà không một đòi hỏi.
Đó là một mối tình đau khổ và ngang trái, vì thật lòng trước tình yêu si mê và cuồng nhiệt của một thiếu nữ trong trắng và ngây thơ, tôi không thể không đắm mình ngây ngất, nhưng tôi luôn cảm thấy đau khổ vì tôi không còn cơ hội để tiến tới hôn nhân với cô ấy được.
Cô gái ấy là một người rất thông minh, lòng tự trọng cao. Biết tôi dằn vặt và đau khổ vì yêu, cô luôn an ủi động viên tôi rằng cô ấy chỉ yêu tôi chứ không có ý định cưới tôi, không có ý định lấy tôi làm chồng.
Tôi và cô gái yêu nhau lén lút được 5 tháng thì tôi có giấy mời đi học nghiên cứu sinh ở Liên Xô. Tôi thở phào vì có lẽ cuộc chia tay khá dài trong năm tới có thể sẽ giúp cả tôi và cô gái chấm dứt được mối tình tội lỗi không có đoạn kết.
Nhưng nghĩ đến chuyện phải xa người mình yêu, lòng tôi đứt đoạn.
Tôi đã đi âm thầm một mình trong đêm trên những con phố vắng, nước mắt chảy đầm đìa vì bất lực, vì tất cả dường như đắm chìm trong ngõ cụt. Đúng vào lúc tôi đang làm thủ tục để đi học thì cả cơ quan choáng váng vì phát hiện ra người yêu tôi đã lùm lùm một cái bụng chửa.
Không chồng mà chửa ở thời bao cấp năm xưa thì khủng khiếp đến chừng nào. Dư luận rủa nguyền, đồng nghiệp khinh bỉ, xóm giềng miệt thị.
Đau đớn cho tôi là lúc đấy tôi vừa được quy hoạch từ trưởng ban lên viện phó (mới quy hoạch chứ chưa bổ nhiệm) tương lai đang vô cùng sáng sủa, con đường thăng tiến đang rộng mở ở phía trước, lại là ủy viên ban chấp hành Đảng ủy cơ quan và vì vụ việc xảy ra trong ban của tôi nên tôi phải trực tiếp đứng ra xử lý kỷ luật cô gái nhân viên cấp dưới của tôi vì cô ta phạm tội sinh hoạt không lành mạnh, xấu xa dẫn đến chửa hoang.
Khốn thay, trong quá trình yêu đương, tôi không hề phát hiện ra cô ấy có thai. Cô ấy cũng không hề nói gì, không đả động tới việc có thai với tôi. Cô ấy không bao giờ biểu hiện sẽ làm một cái gì đó để bó buộc tôi với cô ấy.